Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 65: Cái Miệng Hỏa



Sẵn sàng

Thẩm Tịnh Thư “thình thịch thình thịch” chạy lên lầu, từ sâu trong tủ quần áo

phòng ngủ ôm ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, lấy ra một thứ được gói chặt trong

miếng lụa, cẩn thận cất vào túi áo.

Khi chuẩn bị xuống lầu, bà đột nhiên nghe thấy hình như có tiếng động từ phòng

của con gái út, bước chân rẽ ngoặt, bà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

“Giai Di?! Con ở nhà à?”

Vừa bước vào cửa đã thấy con gái mình cuộn tròn trên giường vừa xem sách vừa

gặm bánh quy, bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm của Lục Giai Di có chút ngượng

ngùng, “Mẹ…”

Thẩm Tịnh Thư nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Anh con về rồi, còn dẫn theo người

yêu nữa, sao con không xuống nói chuyện với họ?”

“Mọi người không đều không thích bạn gái của anh hai sao, hơn nữa con với cô ta

lại chẳng có gì để nói, ngồi với nhau kỳ quá” Lục Giai Di cắn bánh quy một cách

chán chán.

Thẩm Tịnh Thư trừng mắt nhìn con gái, “Ai nói với con là mẹ không thích bạn gái

anh con đâu, con ra ngoài đừng có nói bậy”

Lục Giai Di ấm ức: “Hai hôm trước mẹ với bố lo lắng thành ra cái gì rồi, ngày nào

ở nhà cũng mặt dài thườn thượt, không thì thở dài thườn thượt, không thì nhìn

nhau im lặng, làm con thở cũng không dám mạnh”

Thẩm Tịnh Thư đổi giọng: “Đó là hai hôm trước chưa thấy người, không biết chị

dâu tương lai của con thế nào, nên mới lo lắng, giờ gặp mặt rồi mẹ yên tâm!”

Nói xong, sợ con gái không tin, trên mặt bà lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lại nói,

“Con xuống với mẹ gặp chị dâu tương lai của con đi, con không tò mò sao?”

“Con vẫn không xuống đâu”, Lục Giai Di do dự lắc đầu.

Thẩm Tịnh Thư không vui rồi: “Đứa bé này sao thế hả? Anh con trước giờ yêu

thương con đều vô ích rồi à? Về nhà mà con mặt cũng chẳng chịu ló ra, cứ trốn

trong phòng ăn cái bánh quy đó của con, tự con thấy như vậy có hợp lý không?

Bình thường mẹ với bố dạy con như thế à?”

“Trời ạ mẹ, không phải”, Lục Giai Di sốt ruột, nhíu mày giải thích, “Con cũng muốn

xuống xem anh hai, nhưng anh ấy dắt theo người yêu mà, mẹ đâu phải không biết

con với chị Mạn Lệ thân thiết, hôm qua chị ấy còn nói với con nè, không cho con

tỏ thái độ tốt với cô nhà quê đó, càng không cho con lại gần người ta. Bảo rằng

có chị ấy thì không có cô nhà quê đó, có cô nhà quê đó thì không có chị ấy. Con

với chị Mạn Lệ bao nhiêu năm tình bạn rồi, đương nhiên con phải đứng về phía

chị ấy chứ”

“Mẹ, mẹ không biết đâu, lần này anh con quá đáng thế nào, lúc chị Mạn Lệ đến

bệnh viện tìm anh ấy, anh ấy lại để bảo vệ cô nhà quê đó, ngay trước mặt mọi

người bảo chị Mạn Lệ cút đi. Mẹ nói xem anh con rốt cuộc nghĩ gì vậy, bỏ chị Mạn

Lệ mà không lấy, lại cứ phải yêu đương với một cô nhà quê”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

“Cái đầu óc này của con!” Thẩm Tịnh Thư nghe xong trực tiếp giơ ngón trỏ ra

chọc mạnh một cái vào trán con gái, “Mẹ hỏi con, Chu Mạn Lệ quan trọng hay anh

con quan trọng? Con với Chu Mạn Lệ cùng một bụng mẹ đẻ ra, hay là với anh

con? Cô ta nói gì con nghe nấy hả? Cô ta bảo con cắt đứt quan hệ với cả nhà,

con cũng làm theo? Con ăn gạo nhà họ Chu à?!”

“Xèo, đau ạ”, Lục Giai Di ôm trán, ngơ ngác nhìn mẹ ruột, “Con thật sự không

hiểu nổi mọi người, mọi người không phải không thích bạn gái anh con sao, sao

cứ bắt con xuống gặp mặt người ta”

Thẩm Tịnh Thư giữ kín: “Con muốn biết tại sao anh con bỏ Chu Mạn Lệ mà không

lấy, thì tự mình xuống xem đi”

Lục Giai Di bĩu môi phùng má lên: “Thôi đi mẹ, con thật không thể phản bội chị

Mạn Lệ, hôm qua chị Mạn Lệ còn mang cho con một hộp bánh quy hộp thiếc nữa,

vốn dĩ chị ấy nói sẽ mang cho con món bánh trứng gì đó, là một loại điểm tâm mới

ra ở miền Nam, ngon lắm! Nhưng chính vì anh con bảo chị ấy cút, mà còn bảo chị

ấy lập tức ngay lập tức cút đi, nên chị ấy không kịp mua đã về rồi”

Lục Giai Di không có sở thích gì, chỉ ham ăn, đặc biệt thích ăn đồ ngọt, đủ loại

kẹo sữa, kẹo trái cây, bánh quy, đào tô, cơm cháy cốm… cô đều thích không chịu

nổi.

Đương nhiên, thân hình cũng hơi có chút tròn trĩnh, chiều cao hơn 1m6, cân nặng

hơn 130 cân, khiến Thẩm Tịnh Thư không ít lần đau đầu, cả đời bà mảnh mai, con

gái lại thành mập.

Muốn con gái giảm cân, con gái lại không hợp tác, ăn ít đi một chút là ở nhà khóc

lóc kêu chịu không nổi, chỉ có một đứa con gái thì biết làm sao? Đành chiều vậy

thôi.

Cho nên mới biến thành hình dáng mũm mĩm như bây giờ.

“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, một hộp bánh quy là mua chuộc được con

rồi, cái cô Chu Mạn Lệ này cũng thế, suốt ngày chẳng cho con mang bánh quy thì

cũng kẹo sữa, giờ con mập thế này không thể thoát khỏi quan hệ với cô ta đâu!”

Thẩm Tịnh Thư lảm nhảm trách móc một tràng, lại bất lực thở dài, “Đều tại mẹ,

biết thế mẹ đã không nên đồng ý để Chu Mạn Lệ đi Nam tỉnh chăm sóc anh con,

càng không nên hợp tác với cô ta nói dối anh con, bảo cô ta là vợ chưa cưới của

anh con, hự, cái hiểu lầm này thật to”

“Một lát nữa mẹ nhất định phải giải thích với Tiểu Tô, không thể vì chuyện này mà

gây mâu thuẫn với anh con. Còn con, không muốn xuống thì thôi, dù sao anh con

biết rồi… cũng đành chịu lạnh lòng thôi”

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-65-cai-mieng-hoahtml]

Thẩm Tịnh Thư khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất cần như muốn nói “tùy con thế nào cũng

được”, rồi quay đầu chuẩn bị đi.

Lục Giai Di vừa còn kiên quyết không xuống lầu, giờ bị mấy lời của mẹ ruột làm

cho có chút luống cuống.

Bắt đầu tự vấn, hành vi này của cô có phải hơi vô ơn bạc nghĩa không?

Anh hai từ nhỏ đã đối xử tốt với cô, tem vải, tem đường phát trong quân đội đều

dành cho cô, giờ anh hai dẫn người yêu về nhà, theo tình theo lý cô đều nên ra

mặt tiếp đãi.

Nhưng bên chị Mạn Lệ…

Thôi, cô chỉ gặp mặt cô nhà quê đó một chút thôi, cũng không phải muốn trở

thành chị em tốt với cô ta, không tính là phản bội chứ?

“Ơi mẹ, mẹ đợi chút, con xuống với mẹ”

Thẩm Tịnh Thư quay lưng lại với con gái, khẽ cong môi cười thầm, rồi quay người

với biểu cảm bình thường nói: “Đi thôi”

Lục Giai Di theo sau mẹ ruột xuống lầu.

Khi ở trên cầu thang, cô đã điều chỉnh ra biểu cảm hơi cao ngạo, nghĩ thầm như

vậy hẳn không tính là tỏ thái độ tốt với đối phương chứ?

Đang nghĩ, Thẩm Tịnh Thư đã bước xuống bậc cuối cùng, thấy Tô Đào ngồi trên

ghế sofa, nụ cười ở khóe môi lập tức nở rộng: “Tiểu Tô à, lại đây mẹ giới thiệu

cho con”

“Đây là con gái mẹ, Lục Giai Di, em gái của Thành Châu”

Thẩm Tịnh Thư quay đầu kéo con gái ra phía trước, Tô Đào đứng dậy mỉm cười,

“Chào Giai Di, chị là Tô Đào, rất vui được gặp em~”

Tô Đào đưa tay ra với Lục Giai Di, Lục Giai Di nhìn người phụ nữ đang mỉm cười

với mình, biểu cảm cao ngạo vừa gồng lên được một giây đã sụp đổ, kinh ngạc

đến mắt tròn xoe mở to gấp đôi, miệng cũng không kiềm chế được mà há ra.

Đây, đây chính là cô nhà quê mà chị Mạn Lệ nói?

Trời ơi mẹ ơi!

Khuôn mặt này đẹp quá mức tưởng tượng luôn!

Lúc này cô cuối cùng cũng hiểu tại sao thái độ của mẹ lại thay đổi nhanh như vậy,

còn nhất định kéo cô xuống lầu gặp mặt, người như mẹ cô mua cây rau cũng phải

nhặt cây đẹp nhất để chọn, cô Tô Đào này đúng là dài đúng vào tim mẹ cô rồi.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau gọi chị dâu đi” Thẩm Tịnh Thư chọc vào cánh tay

con gái.

Lục Giai Di tỉnh táo lại, “Chị, chị dâu”

Gọi xong cô lập tức bản năng lấy tay che miệng, cái miệng chết tiệt này, sao lại

gọi chị dâu rồi hả?!

Nói rõ ràng là không thể thừa nhận đối phương mà?

Không thể tỏ thái độ tốt với đối phương cơ mà?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.