Chỉ cần chậm thêm một phút nữa thôi, là sẽ bị chặn ngay tại giường rồi.
May mà Lục Thành Châu tai thính, nghe thấy tiếng mở cửa rồi đi ra từ phòng bên
cạnh, liền lôi Tô Đào vội vã ngồi dậy khỏi giường. Trong vòng một phút, không chỉ
dọn dẹp chăn đệm gọn gàng, mà còn mặc quần áo xong xuôi.
Hồi còn trong quân đội, hắn ngày nào cũng luyện chính là cái này. Tiếng kèn tập
hợp vừa vang lên, bất kể đang làm gì cũng phải trong vòng một phút chạy đến địa
điểm quy định. Cơ bắp đã hình thành trí nhớ, hai tay túm lấy hai góc chăn giũ
mạnh một cái rồi ném lên, gấp vài lần, trước sau cũng chỉ mười giây.
Hắn cũng không ngờ, thành quả luyện tập ấy có một ngày lại dùng vào chỗ này.
Cũng may trong hành lý của hắn vẫn còn để quần áo Tô Đào mua trước đó ở
Nam Dương, mới có thể lục ra cho cô thay.
Chỉ có điều động tác của Tô Đào không nhanh nhẹn như hắn được. Một căng
thẳng, tay cài khuy đều run rẩy. Cuối cùng vẫn là Lục Thành Châu cài giúp cô. Khi
cài khuy, nhìn thấy những vết tích do chính mình tạo ra, ánh mắt hắn lập tức trở
nên sâu thẳm, suýt nữa thì cài lệch khuy. Tô Đào chỉ lo chúi đầu vào sự căng
thẳng, hoàn toàn không phát hiện ra thực ra hắn cũng đang căng thẳng.
Lúc này trong phòng lại chỉ còn hai người.
Chuyện tối nay khiến Tô Đào càng tin chắc vào suy đoán của mình: “Lục Thành
Châu, anh với anh trai anh, không phải ruột thịt nhỉ? Quan hệ của anh với hắn
trước khi mất trí hẳn cũng không tốt”
“Ừ, không phải ruột thịt. Hắn là con nuôi bố anh nhận về, từ lúc mới sinh chưa
được bao lâu đã đem về nhà rồi” Lục Thành Châu lúc nhận trị liệu, tổ chức tìm
chuyên gia có nói sơ qua cho hắn về tình hình gia đình và các mối quan hệ xã hội,
ai là ai, để tiện cho hắn có thể sinh hoạt bình thường.
Chỉ là việc ai thân ai sơ, gần gũi hay xa cách, thì phải dựa vào bản thân hắn tự
cảm nhận.
“Thảo nào” Tô Đào chợt hiểu ra. Từ lúc cô bước chân vào đây đến giờ, hành vi
của hai vợ chồng Lục Thành Minh đều có thể giải thích thông được rồi.
Nhưng phía Lục Chấn Hoa thì không giải thích thông được. Cô cảm thấy, Lục
Chấn Hoa rõ ràng thiên vị con nuôi, bình thường chẳng phải nên thiên vị con ruột
của mình hơn sao?
Hơn nữa, sự thiên vị này tuyệt đối không phải chuyện một ngày hai ngày, chắc
chắn đã bắt đầu từ lúc bọn trẻ còn nhỏ. Trẻ con thì không có sức phản kháng, chỉ
biết nghi ngờ bản thân không đủ xuất sắc, nên bố mới không thích mình.
Hứ.
Tô Đào xoa xoa ngực, hơi đau lòng nhìn Lục Thành Châu, bỗng nhiên cảm thấy
việc hắn mất trí cũng là chuyện tốt.
Như vậy thì không cần nhớ lại những ký ức không vui thời nhỏ nữa.
“Sao lại nhìn anh như thế?” Lục Thành Châu hơi nhướng mày, có chút không
hiểu.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tô Đào: “Đau ngực”
Lục Thành Châu nhớ lại điều gì đó, vành tai hơi ửng đỏ. Nhưng bây giờ cửa
phòng đang mở, không phải chỗ để nói chuyện.
“Tay em dính mực, anh cùng em xuống dưới rửa”
“Ừm, tiện thể em còn muốn lau rửa người một chút”
Tô Đào gật đầu. Tối nay thực sự quá đáng tiếc, trong gang tấc là cô chỉ còn bước
cuối cùng, vậy mà, hai vợ chồng nhà bên lại gây ra trò này.
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-76-den-toi-duoi-denhtml]
Đánh tan kế hoạch của cô.
Thực sự chỉ kém một chút.
Chỉ một chút thôi.
Tô Đào bực bội, không cam lòng đến thế.
Nhưng muốn trong phòng lặp lại chiêu cũ là không thể rồi, bởi vì trên tường
phòng bên đang có hai con thạch sùng bám.
Lúc nào cũng rình mò.
Chỉ có thể đổi chỗ khác làm lại mà thôi.
Hai người cùng đi xuống lầu.
Vừa đi, cái đầu nhỏ của Tô Đào vừa xoay chuyển.
Tối nay thực ra là cơ hội tốt nhất. Lục Chấn Hoa vừa mới răn dạy họ, chắc chắn
cho rằng họ không dám hành động nữa. Cô có thể đánh một ván “đèn tối dưới
đèn”.
Tô Đào đang nghĩ, bỗng cảm thấy bàn tay buông thõng bên hông bị chạm nhẹ, rồi
bị một bàn tay to lớn bao trọn lấy. Đầu ngón tay thô ráp cứ nhè nhẹ xoa vào ngón
tay mềm mại của cô. Cô thử nhẹ nhàng rút ra, bàn tay kia lập tức siết chặt lại. Cái
sự chiếm hữu đầy ngang ngạnh ấy, thật là.
Tô Đào liếc mắt nhìn Lục Thành Châu. Hắn mắt nhìn thẳng phía trước, biểu cảm
gọi là nghiêm túc đúng mực, dường như người nắm chặt tay cô không phải là
hắn vậy.
Người đàn ông này thật là.
Giấu tình!
Tô Đào lập tức nghĩ đến từ này.
Nhưng nghĩ lại, giấu tình cũng tốt, giấu tình thì cô mới có cơ hội lách kẽ hở chứ!
Phòng tắm và nhà vệ sinh của nhà họ Lục tách riêng, mỗi bên một gian. Phòng
tắm là nơi thuần để vệ sinh cá nhân, lắp một bồn rửa mặt và một vòi hoa sen kiểu
ống nước, trên tường còn có một chiếc gương nhỏ, tiện cho việc soi khi vệ sinh.
Lục Thành Châu dẫn Tô Đào đến cửa phòng tắm, trầm giọng nói: “Em tắm trước,
anh đợi ở ngoài”
“Ừm, vậy anh phải đứng canh ở cửa nhé, em sợ” Tô Đào rụt rè bước vào. Lục
Thành Châu đóng cửa phòng tắm lại.
Chưa được mấy giây, Tô Đào đã ở trong kêu lên ọe ọe “trời ơi”.
“Sao thế?” Lục Thành Châu ở ngoài lập tức hỏi dồn, căng thẳng.