Cô nhà quê hay không cô nhà quê, thực ra Tô Đào cũng chẳng để bụng.
Nhưng hộ khẩu nông thôn và hộ khẩu thành thị trong thời đại này quả thực có sự
khác biệt một trời một vực.
Liên quan trực tiếp nhất chính là vấn đề no ấm của cá nhân.
Hộ khẩu thành thị được hưởng đãi ngộ “lương thực hàng hóa”, nhà nước sẽ phát
miễn phí theo tháng một định mức khẩu phần lương thực, dầu ăn cùng các thực
phẩm phụ khác.
Điều này có nghĩa là, bất luận người đó có việc làm hay không, chỉ cần có hộ
khẩu thành thị, nhu cầu no ấm cơ bản đều có thể được đảm bảo, không đến nỗi
chết đói.
Nhưng hộ khẩu nông thôn thì không có đãi ngộ này.
Khẩu phần lương thực của người nông thôn dựa vào sự phân phối của đội sản
xuất nơi họ sinh sống. Đội sản xuất được mùa, thì có thể phân phối được một
lượng khẩu phần nhất định. Nếu mất mùa, ví dụ như gặp thiên tai gì đó, đương
nhiên sẽ không có lương thực để phân phối, mọi người đều phải chịu đói.
Vì vậy, rất nhiều người nông thôn nằm mơ cũng muốn vào thành phố để có hộ
khẩu thành thị, bởi điều này đồng nghĩa với việc không còn phải lo lắng về chuyện
no ấm. Cũng vì thế, chế độ quản lý hộ khẩu thành thị vô cùng nghiêm ngặt, người
bình thường rất khó di chuyển hộ khẩu.
Biết được sự quý giá của việc chuyển đổi hộ khẩu, Tô Đào lại càng thêm cảm kích
Lục Thành Châu.
Thực ra từ trước đến nay, nhờ có Lục Thành Châu, điều kiện sống của cô đã có
sự thay đổi chấn động địa cầu.
Mới xuyên việt tới lúc đó, cô ăn không no, mặc không ấm, còn phải ngày ngày làm
trâu làm ngựa trong nhà bác.
Không nói quá, ngay cả việc ba ngày tắm một lần cũng đã là xa xỉ, bởi đun nước
tắm cần củi, lại còn chiếm nồi, dùng nhiều nước nóng một chút, bác mẫu liền xót
xa đến mức không chịu nổi, ở bên cạnh lải nhải chửi bới.
Cô lại thích sạch sẽ, muốn lau người mỗi ngày, cuối cùng chỉ có thể ra sông gánh
nước. Nước sông vừa lạnh vừa buốt, gội lên người cái cảm giác ấy, giờ nghĩ lại
cô vẫn còn rùng mình.
Chuyện ăn uống thì càng không cần phải nói.
Khi gắp thức ăn, nếu cô gắp nhiều hơn một đũa, ánh mắt của bác mẫu lập tức
trừng lại theo. Nếu cô không buông đũa ra, thì ngay khoảnh khắc sau, đũa của
bác mẫu sẽ chạy tới, đánh rơi miếng thức ăn trên đũa của cô.
Tô Đào ở kiếp sau vốn là tiểu công chúa được cưng chiều, cả nhà nâng như nâng
trứng, nâng như trứng, hứng như hoa, chịu đựng nổi loại khổ này bao giờ. Có một
lần cô thực sự không chịu nổi, đã muốn nhảy sông xuyên trở về rồi, chưa từng
sống qua ngày tháng khổ sở như vậy.
Kết quả có thể đoán được, căn bản là không thể xuyên về, chỉ có thể lủi thủi từ
dưới sông bò lên.
Người khác xuyên việt đều có kim chỉ nam, cô xuyên việt thì là xuyên thuần túy,
chẳng có gì cả.
Khởi nghiệp cái gì thì càng không cần nghĩ tới, đừng nói bây giờ kinh tế tư nhân
chưa mở cửa, cho dù có cho phép kinh doanh, thì trên người cô cũng chẳng có
một xu vốn liếng, thực sự là nghèo trắng tay.
Rồi so sánh với cuộc sống hiện tại của cô, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, căn bản
không cần lo lắng tiền bạc hay tem phiếu, Lục Thành Châu cứ như cây ATM di
động vậy, tùy ý cô tiêu xài.
Dĩ nhiên, cô cũng không thực sự phung phí, không như ở kiếp sau tùy hứng mua
sắm đủ thứ, vẫn có chút kiềm chế.
Lúc này, Tô Đào được Lục Thành Châu ôm vào lòng, nghe anh từng tiếng một gọi
“bảo bối ngoan”, hơi thở ấm áp phả bên tai, giọng nói trầm thấp quyến rũ, hận
không thể sớm kết hôn với cô, cả đời này đối tốt với cô, trái tim nhỏ của Tô Đào
đập thình thịch.
Thực sự không ngờ được, một người trông lạnh lùng như anh, khi yêu lại có thể
nồng nhiệt cuồng nhiệt đến thế.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-84-honhtml]
Không giống một số nam nhân cao lãnh khác, nhìn thì lạnh, tính cách cũng lạnh,
riêng tư chỉ là một tên “trực nam chết tiệt”, căn bản không biết nói lời yêu
thương cũng chẳng biết dỗ dành người khác, cả ngày cứng nhắc chờ phụ nữ đến
dỗ dành mình.
Lục Thành Châu hoàn toàn khác biệt. Sự lạnh lùng của anh chỉ dành cho người
ngoài, với người mình thích, anh hận không thể khiến người ta tan chảy ra. Bao
nhiêu tên gọi thân mật như “bảo bối ngoan”, “ngoan”, đủ loại đều gọi bên tai Tô
Đào.
“Lục Thành Châu” Tô Đào thấy xung quanh không có ai, đột nhiên gọi anh một
tiếng, rồi cong cong ngón tay ra hiệu cho anh cúi đầu xuống.
“Ừ?” Lục Thành Châu đôi mắt đen khẽ rủ xuống, đối diện với ánh mắt của cô.
Trong ánh sáng hoàng hôn mờ ảo, đôi mắt của cả hai đều sáng lấp lánh đến kinh
người.
Tô Đào chớp chớp hàng mi vài cái, diễm lệ quyến rũ, sau đó nhón chân lên, ở bên
tai anh, giọng nói ngọt ngào tựa nước:
“Thân thân lão công à”
“Anh đối với em thật tốt”
Lão công.
Hơi thở Lục Thành Châu đột nhiên nghẹn lại, trong lồng ngực như bị thứ gì đó
hung hăng đâm trúng, làn sóng nhiệt cuồn cuộn trong khoảnh khắc cuốn qua tứ
chi bách hài, anh khó tin hỏi:
“Em. gọi anh là gì cơ?”
“Thân thân lão công đó mà”
Tô Đào không tiếc lời lại gọi một lần nữa, ngẩng mặt lên, đôi mắt hạnh to tròn
sáng long lanh, “Chúng ta sắp sửa đi đăng ký kết hôn rồi, anh chính là lão công
của em mà”
Tô Đào thành thật nói, hai tay ôm lấy cổ anh, nhón chân hôn lên.
Từ yết hầu, cằm, đến đôi môi mỏng manh của anh.
Lần lượt hôn qua.
Lục Thành Châu thân thể run lên bần bật, trong người như có tiếng sét đánh
ngang, một tay ôm chặt eo cô, ấn cô vào cơ thể mình, tay kia nắm lấy cằm cô, cúi
đầu hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Tham lam cướp đoạt, sâu sắc vướng víu, phảng phất muốn hút cạn sạch tất cả
hơi thở ngọt ngào của nàng.
Trong con hẻm vắng người, ánh trăng lặng lẽ rơi xuống, in bóng lên tường hai
bóng hình quấn quýt không rời.
“Ừm. ừ”
Tô Đào sắp thở không ra hơi rồi, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cô đột nhiên
nhớ tới kế hoạch của mình, Lục Thành Châu bây giờ đang kích động như vậy, chi
bằng.
Cô liều mạng, nhắm nghiền mắt lại, bàn tay nhỏ nhắn luồn xuống dưới.