Vân Tú Lan nghiêm mặt nói: “Cầm lấy! Tiền kia là của con mẹ không quản, còn
chỗ này là mẹ cho, con cứ việc cầm lấy”
“Cảm ơn mẹ” Ninh Tịch Nguyệt lập tức cất tiền đi, không nói nhiều nữa, sau
này gửi nhiều đồ về hiếu kính hai ông bà là được.
Đợi con gái cất tiền xong, Vân Tú Lan mới cười, tiếp tục dặn dò lải nhải: “Con
xuống nông thôn đừng yêu đương vội, bố mẹ sẽ tìm cách đưa con về thành
phố sớm. Cũng đừng dễ dàng tin người, làm gì cũng phải để tâm, đừng để như
trước kia bị người ta bán còn giúp đếm tiền”
“Lôi cái tính đanh đá hồi bé của con ra mà dùng, người hiền bị người bắt nạt.
Ngay từ đầu phải tỏ ra mình không dễ chọc thì người khác mới không dám bắt
nạt. Đừng để ý người ta nói gì, mình sống tốt là được. Cùng đường thì đi tìm
anh con. Con gái à, con bình an chính là mong ước lớn nhất của mẹ”
Nói đến cuối, hai mẹ con đều khóc không thành tiếng, ôm nhau nước mắt lưng
tròng.
Ninh Tịch Nguyệt lau nước mắt, giọng khàn khàn: “Mẹ yên tâm, con sẽ bình an.
Đến nơi ổn định con sẽ viết thư về. Bố mẹ cũng phải bảo trọng, ăn uống đầy
đủ, đừng tiết kiệm cho chúng con. Ở nông thôn con sẽ không đói, cũng không
để ai bắt nạt đâu, con gái mẹ thông minh mà”
“Ừ” Vân Tú Lan biết con thông minh nhưng lòng vẫn lo: “Mẹ thấy viên gạch lần
trước con dùng đánh thằng Trương Xa hợp tay con đấy, đi thì nhớ mang theo
phòng thân”
“Vâng ạ” Ninh Tịch Nguyệt bật cười. Chắc cô là thanh niên trí thức duy nhất đi
xuống nông thôn mà người nhà bắt mang theo gạch.
Vân Tú Lan thấy chồng mình cứ lượn lờ ngoài cửa, bèn đi ra ngoài để lại không
gian cho hai bố con.
Vân Tú Lan vừa đi, Ninh Hải liền lẻn vào. Ông móc từ túi quần ra một cái hộp,
ngó nghiêng ra cửa rồi khép hờ lại, lén lút như ăn trộm chạy đến nhét vào lòng
Ninh Tịch Nguyệt, thì thầm:
“Con gái, mau cất cái hộp đi đừng để mẹ thấy. Bên trong là 30 đồng quỹ đen
bố lén tích cóp được, con cầm lấy mà dùng. Còn có một chiếc đồng hồ bố đổi
được ở nhà máy, đồng hồ hoa mai mới sản xuất đấy, mang theo xem giờ cho
tiện”
“Thôi bố đi đây” Đưa đồ xong, nói xong lời, Ninh Hải không đợi con gái phản
ứng đã chạy vội ra ngoài, đến cửa còn thò đầu vào dặn: “Chuyện tiền nong
đừng cho mẹ biết nhé, để bố còn tiếp tục tích cóp cho con”
“Vâng ạ” Ninh Tịch Nguyệt cười nói: “Cảm ơn bố. Đợi con gái kiếm được điểm
công nhất định sẽ phát tiền tiêu vặt cho bố, lén lút không nói cho mẹ”
Ninh Hải sao không biết nông thôn khổ cực, đủ ăn là may rồi, nhưng tấm lòng
của con gái vẫn làm ông vui sướng. Ông cười híp mắt rời đi, Ninh Tịch Nguyệt
còn loáng thoáng nghe tiếng Vân Tú Lan tò mò hỏi sao ông vui thế, bị ông lảng
sang chuyện khác.
Ninh Tịch Nguyệt lấy đồng hồ ra ướm thử, nhỏ nhắn tinh xảo, đeo rất vừa tay,
dây đeo cũng đã được điều chỉnh sẵn. Nhìn xấp tiền lẻ bên dưới hộp, 30 đồng
toàn là tiền hào tiền xu tích cóp từng chút một, cô rưng rưng nước mắt. Lần
này đúng là bị ông bố này làm cho cảm động muốn khóc.
Sau này cô mà không hiếu thuận thì đúng là trời đánh thánh vật.
Ninh Tịch Nguyệt cất đồng hồ và đồ quý giá vào ba lô hệ thống, chỉ lấy một
nửa số tiền bố cho để bên ngoài phòng thân.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-12-xuong-nong-thonhtml]
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, nghĩ đến việc 2 năm sau sẽ khôi phục thi đại học,
Ninh Tịch Nguyệt thu hết sách giáo khoa cấp ba và vở ghi chép của nguyên
chủ vào ba lô hệ thống. Nghĩ ngợi một chút, cô thu luôn cả sách cấp hai vào
cho chắc ăn rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, mới 4 giờ rưỡi Ninh Tịch Nguyệt đã bị dựng dậy. Cả nhà xách
bao lớn bao nhỏ đưa cô ra ga tàu hỏa thành phố.
Nhà ga đông nghịt thanh niên trí thức và người thân đưa tiễn, khung cảnh chia
ly đầy lưu luyến.
Vân Tú Lan tháo cái túi vải nhỏ và bình tông nước quân dụng trên người mình
đeo sang cho Ninh Tịch Nguyệt.
“Trong này là lương khô, còn có mười quả trứng luộc chín, trên xe đói thì ăn.
Trong bình tông mẹ pha nước đường rồi, trong túi còn một gói đường trắng
nhỏ, mùa hè nóng nhớ uống nhiều nước, nhưng pha đường thì tránh người ta
ra một chút”
“Vâng” Ninh Tịch Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời.
“Đến nơi nhớ viết thư về, viết cả cho anh cả con nữa, gửi địa chỉ cụ thể để anh
ấy gửi đồ. Tiện thể cảm ơn chiến hữu của anh con, hôm nọ là cậu ấy đưa con
đi bệnh viện đấy”
“Vâng ạ”
Ninh Hải nãy giờ canh chừng tàu hỏa hô lên: “Nguyệt Nguyệt, tàu đến rồi, xách
đồ cẩn thận”
Tàu dừng hẳn, Ninh Tịch Nguyệt xách hết đồ đạc, lưng cõng chăn bông bước
lên tàu: “Bố mẹ, con đi đây, bố mẹ bảo trọng, Tết con sẽ xin nghỉ về thăm nhà”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Hải vẫy tay: “Được, chú ý an toàn” Vân Tú Lan thấy con lên tàu thì bật
khóc nức nở, dựa vào vai chồng.
Ninh Tịch Nguyệt tìm được chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cất đồ xong, đeo chiếc đồng
hồ bố tặng lên tay, mở cửa sổ vẫy tay với bố mẹ.
“Bố mẹ về đi, đừng lo cho con, con tự lo được”
Bố mẹ Ninh lại dịch chuyển theo vị trí cửa sổ của con gái, dặn dò thêm vài câu
cho đến khi tàu từ từ lăn bánh. Nhìn bóng bố mẹ xa dần, mẹ khóc gục vào lòng
bố, bố cũng tháo kính lau nước mắt, mũi Ninh Tịch Nguyệt cay xè, mắt nhòe đi.
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu.
Trước kia là cô nhi cô không hiểu, giờ mới thấm thía câu nói này. Từ nay cô
không còn là đứa trẻ không ai yêu thương nữa.
Ninh Tịch Nguyệt kìm nén cảm xúc, nhìn quanh toa tàu. Chuyến tàu đi về phía
Đông Bắc này tuy không phải tàu chuyên dụng chở thanh niên trí thức nhưng
có rất nhiều thanh niên đi cùng chuyến này. Đa số tâm trạng đều ủ rũ, sợ hãi
tương lai, không còn nhiệt huyết như những đợt đầu. Trong xe khá yên tĩnh,
thích hợp để ngủ bù.