Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 2: Trả tiền đây, nhanh lên!



Bên ngoài cửa, Ninh Miên Miên không ngừng tự trách, Trương Xa không ngừng

an ủi. Khi cả hai đang diễn rất nhập tâm, Ninh Tịch Nguyệt bất ngờ mở toang

cửa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hai người.

Bầu không khí đang cao trào bị phá vỡ. Hai người bị bộ dạng đầu tóc rũ rượi,

mặt không chút máu như nữ quỷ của Ninh Tịch Nguyệt dọa cho giật mình.

Những lời thề non hẹn biển sắp thốt ra khỏi miệng Trương Xa cũng bị nuốt

ngược trở lại, hắn lùi về sau mấy bước, che chắn cho Ninh Miên Miên.

Trương Xa thấy người thương bên cạnh sợ đến tái mét mặt mày, quay sang

nhìn người trước mặt, giận dữ quát: “Ninh Tịch Nguyệt, cô bị bệnh à? Ở trong

phòng không mở cửa, chúng tôi có lòng tốt đến thăm, cô còn ra dọa người!”

“Trương Xa ca, Nguyệt Nguyệt cũng không cố ý đâu, chắc là không nghe thấy

thôi, anh đừng quát em ấy” Ninh Miên Miên kéo góc áo Trương Xa, thấy hắn

nhìn mình đầy nhu tình, đáy mắt ả xẹt qua tia đắc ý.

Ngay sau đó, ả lại tiến lên một bước, hốc mắt đỏ hoe nhìn Ninh Tịch Nguyệt,

tay nắm lấy cánh tay cô mà lắc lắc: “Nguyệt Nguyệt, em tỉnh rồi, có đỡ hơn

chưa? Mấy ngày nay chị lo muốn chết, đều tại chị không chăm sóc tốt cho

em”

Ninh Tịch Nguyệt nghe mấy lời xạo trá này mà buồn nôn, sợ là lo cô chết

không đủ nhanh thì có. Còn nữa, cái tay đang nắm kia có thể dùng sức thêm

chút nữa không? Tuy nhiên, Ninh Tịch Nguyệt không rụt tay về mà tương kế

tựu kế.

Hàng xóm cùng tầng thấy cô đi ra đều lén lút thò đầu ra nhìn, có người ham

vui còn đứng hẳn ra ngoài xem công khai.

Xem đi, diễn kịch miễn phí cho các người xem, khán giả nhiệt tình thì phải làm

cho tròn vai chứ.

Làm đóa hoa nhỏ yếu đuối ai mà chẳng biết. Ninh Tịch Nguyệt cố nặn ra hai

giọt nước mắt, bộ dáng đáng thương, rụt rè nói: “Chị họ, em không trách chị lúc

ấy dùng chân ngáng em ngã, em biết chị là vô tình. Nhưng chị có thể buông

tay em ra đừng lắc nữa được không? Chị cấu đau em quá, đầu em cũng chóng

mặt nữa”

Vừa nói, tay kia cô ôm đầu, bộ dạng như sắp ngất xỉu đến nơi, khiến người ta

nhìn mà đau lòng.

Một cô vợ trẻ vốn đã không ưa Ninh Miên Miên cất cao giọng: “Tôi đã bảo mà,

cô nương nhà lão Ninh bình thường ngoan ngoãn thế kia, sao lại đánh nhau

đến vỡ đầu. Hóa ra là có người chơi xấu nha. Con bé Tịch Nguyệt này quá đơn

thuần, tôi đã sớm thấy cô chị họ này không phải người tốt lành gì, cũng chỉ có

bọn đàn ông các người mới thấy tốt thôi”

Nói xong còn lườm nguýt gã đàn ông đang say mê nhìn Ninh Miên Miên.

Hàng xóm xung quanh cũng xôn xao bàn tán: “Đúng đấy, đều biết con bé Ninh

bị đập đầu mà còn lắc lấy lắc để, không biết an tâm địa gì, phui!” “Tôi không

có, mọi người hiểu lầm rồi” Ninh Miên Miên nghe tiếng xì xào, vội vàng buông

tay lùi lại vài bước, vẻ mặt ủy khuất. Không ngờ con em họ này lại lanh lợi lên

không ít, trong lòng ả thoáng chút kinh hoảng.

Nhưng Ninh Miên Miên rất nhanh trấn định lại. Lúc đó hiện trường chỉ có ba

người bọn họ, ả làm rất kín đáo, ngay cả Trương Xa cũng không phát hiện, căn

bản không có chứng cứ.

“Nguyệt Nguyệt, chị biết em oán chị không bảo vệ được em, nhưng em cũng

không thể bôi nhọ chị như vậy, chị. em”

Trương Xa thấy người thương rơi lệ thì đau lòng muốn chết, sao có thể chịu

đựng người khác bôi nhọ nữ thần của mình, hắn quát Ninh Tịch Nguyệt: “Ninh

Tịch Nguyệt, cô nói bậy bạ gì đó! Tôi thấy cô đúng là bị đập hỏng đầu rồi, tự

mình làm bậy rồi ngã, đừng có cái gì cũng úp bô lên đầu Miên Miên. Miên Miên

mấy ngày nay vì cô mà áy náy đến mất ngủ đấy”

“Phải phải phải, là đầu óc tôi bị ngã hỏng rồi. Vậy đầu không hỏng như anh và

chị họ, có thể trả lại tiền và phiếu các người mượn tôi mấy năm nay được

không? Gần đây vì chữa cái đầu này cho tôi mà bố mẹ tiêu hết tiền rồi, tôi chỉ

trông chờ vào chỗ đồ và tiền các người trả lại thôi đấy”

Ninh Tịch Nguyệt vịn cửa, cố ý để lộ phần băng gạc thấm thuốc tím trên

trán, giọng yếu ớt nói: “Đặc biệt là đôi giày da nhỏ chị họ đang đi dưới chân ấy,

là tôi mua đấy. Lúc tôi bị ngã đập đầu thì thấy nó hình như đột nhiên xuất hiện

dưới chân tôi, làm tôi tưởng lầm chị họ ngáng chân tôi. Thật đen đủi, tôi lấy về

nhất định phải hơ lửa kỹ mới được”

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-2-tra-tien-day-nhanh-lenhtml]

Ninh Miên Miên nép sau lưng Trương Xa, theo bản năng rụt chân lại. Hành

động này càng khiến mọi người tin lời Ninh Tịch Nguyệt là thật.

Một bà thím hàng xóm hóa thân thành thám tử Sherlock Holmes: “Vừa nhìn là

biết cái con Ninh Miên Miên kia với thằng Trương Xa cùng một giuộc. Không

chừng lúc ấy chính hai đứa nó đẩy con bé Tịch Nguyệt ngã dập đầu, con bé

thật đáng thương”

Ninh Tịch Nguyệt muốn chính là hiệu quả này. Thấy mặt hai kẻ kia tái mét

muốn mở miệng cãi, cô lập tức hành động, không cho bọn họ cơ hội. Cô vừa

vịn cửa lấy từ tủ giày ra một cuốn sổ, vừa nói:

“Đúng rồi, tôi biết các người có thể không nhớ, không sao, ai bảo tôi là cô em

gái tri kỷ chứ, tôi đều dùng sổ ghi lại hết rồi, đảm bảo không sót thứ gì, để sau

này trong lòng các người đỡ áy náy vì không giúp được tôi”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Nói xong còn diễn sâu ôm đầu: “Ái chà, không được rồi, đầu lại choáng váng.

Để chị họ ngủ ngon, để Trương Xa không lo lắng chị họ mất ăn mất ngủ, chúng

ta tính từ Trương Xa trước, làm nhanh cho xong việc”

Thực ra đâu có sổ sách gì, Ninh Tịch Nguyệt vừa tiếp nhận ký ức, những

chuyện cũ của nguyên chủ như cuốn phim chiếu rõ mồn một trong đầu. Trí

nhớ cô cũng không tệ, lập tức nhớ kỹ, còn rõ hơn cả chuyện vừa xảy ra.

Dựa vào ký ức, Ninh Tịch Nguyệt cầm cuốn sổ, nghiêm túc nói: “Để tôi xem

nào, từ ngày 21 tháng 1 năm 1974 đến nay, Trương Xa tổng cộng mượn 286

khoản. Trong đó có tiền, có đồ vật, có phiếu, toàn bộ quy đổi thành tiền, tổng

cộng là 599.9 đồng. Tôi làm tròn cho anh, trả 600 đồng, mau lên”

Trương Xa gầm lên: “Ninh Tịch Nguyệt, cô nói láo cái gì! Tôi mượn đồ vay tiền

cô bao giờ? Tôi thấy cô tưởng tiền đến phát điên rồi, chuyên môn đi ăn vạ tôi!”

Ninh Tịch Nguyệt bình tĩnh lật trang đầu tiên.

“Khoản thứ nhất, ngày 21 tháng 1 năm 1974, mượn 5 đồng và một phiếu thịt

nửa cân, nói là mẹ bị bệnh cần tẩm bổ, tháng sau nhà có phiếu sẽ trả. Tuy một

năm rồi tôi chưa nhận được, nhưng người thiện lương như tôi quyết định không

thu lãi quá cao, khoản này trả 8 đồng thôi, không nhiều chứ?”

“Khoản thứ hai, ngày 10 tháng 2 năm 1974, mượn 1 cân gạo tẻ, nói là ăn Tết

nhà không có gạo thổi cơm. Tôi nghĩ lợn ăn Tết còn được ăn no mới lên đường,

bạn học một trận thương cảm nên cho mượn. Haizz, tôi đúng là quá thiện

lương, 1 cân gạo tẻ đó đến nay chưa thấy hạt nào quay về. Cũng không mong

anh mua được gạo trả, quy ra tiền đưa 3 đồng. Khoản thứ ba”

Hàng xóm nghe Ninh Tịch Nguyệt đọc từng khoản một, ai nấy đều kinh ngạc.

Ninh Miên Miên nghe mà mắt đỏ lên vì ghen tị. Trương Xa cư nhiên lừa được

nhiều đồ tốt như vậy, quả nhiên con em họ này chính là đứa ngốc được chiều

hư. Sao ả không được sinh ra trong bụng bác hai chứ!

Một số kẻ lười biếng trong khu tập thể thì nhìn Trương Xa đầy ngưỡng mộ, vuốt

cằm suy tư về khả năng mình cũng đi “ăn bám” kiểu này.

Tất nhiên cũng không thiếu tiếng xì xào chỉ trỏ: “Thật không ngờ đồng chí nam

này trông tuấn tú lịch sự, trắng trẻo sạch sẽ, thế mà lại là kẻ nợ tiền không trả.

Sau này gả con gái phải đánh bóng mắt, không thể tìm loại người này được”

“Phui, đồ mặt trắng ăn bám”

Những lời bàn tán khiến Trương Xa cảm thấy nhục nhã, thẹn quá hóa giận cắt

ngang Ninh Tịch Nguyệt: “Đủ rồi! Ninh Tịch Nguyệt, tôi không ngờ cô là loại

người như vậy, trong đầu chỉ có tiền, tôi thật nhìn lầm cô!”

Ninh Tịch Nguyệt trợn trắng mắt: “Không sai, tiền nhiều ai chẳng ham, trong

đầu tôi đương nhiên chỉ có tiền. Anh không ham thì tìm tôi vay tiền làm gì?

Đừng có giả bộ thanh cao không dính khói lửa phàm tục. Trả tiền đây, nhanh

lên!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.