Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 39: Địa điểm điểm danh "nặng mùi"



Tính từ lúc Ninh Tịch Nguyệt dùng ý thức mở ba lô hệ thống đến giờ mới trôi

qua mười phút, nhưng thời gian cô ở trong lớp học và phòng thực hành cộng

lại ít nhất phải một ngày.

Xem ra thời gian trong không gian học tập và thế giới thực có tốc độ trôi khác

nhau. Tỉ lệ khoảng 1:100.

Thế giới thực trôi chậm thế này thì sau này cô có vô khối thời gian để học,

không lo thiếu giờ nữa. Tỉ lệ thời gian này quá tuyệt vời!

Ninh Tịch Nguyệt suy tính xem có kẽ hở nào để lách luật không. Liệu cô có thể

“mang hàng lậu”, đem những thứ khác vào đó học cùng không?

Cô thử kẹp cuốn sách tranh thảo dược trong không gian vào cuốn sách dạy

đan lát, rồi ấn vào video học tập. Tiếc là người cô không vào được.

Thử lại với phòng thực hành, bất ngờ thay lần này cô vào được! Nhưng điều

kiện là phải mở cả hai cuốn sách cùng lúc.

Phát hiện này khiến cô vừa mừng vừa sợ. Đây chẳng phải là không gian học

tập chuyên dụng cho cô sao? Từ nay cô có nhiều hơn người khác gấp 100 lần

thời gian học tập.

Cuối cùng, Ninh Tịch Nguyệt thử với sách giáo khoa cấp 3. Còn hai năm nữa là

khôi phục thi đại học, dù có ký ức nguyên chủ nhưng kiến thức đại học của cô

đã rơi rụng hết rồi, cần phải tự mình ôn lại.

Không ngoài dự đoán, sách cấp 3 cũng mang vào được.

Ninh Tịch Nguyệt vỗ tay sung sướng: “Thế này thì ngon rồi, sau này không lo đi

làm đồng không có thời gian học”

Cô đan một cái giỏ rau 66 điểm rồi rời khỏi phòng thực hành.

Trở về cơ thể, cô ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới dậy. Chiều nay còn nhiều

việc phải làm.

Thanh niên trí thức cũ đã đi làm, Trần Diệp Sơ không thấy đâu, những người

khác cũng đi vắng, cả viện chỉ còn mình cô.

Ninh Tịch Nguyệt đeo cái gùi mới đổi được của thím Thu Cúc, đi dạo quanh

đội, vừa nhặt củi vừa tìm địa điểm điểm danh.

Đi ngang qua một căn nhà bốc mùi, hệ thống lên tiếng:

“Tinh! Phát hiện địa điểm điểm danh: Chuồng heo đại đội Đại Liễu. Ký chủ có

muốn điểm danh không?”

“”

Chỗ này thì cho cô cái gì được nhỉ?

“Tiểu đồng chí Ninh, đi dạo đấy à?” Một bà thím đang ủ phân sau nhà nhiệt

tình gọi cô.

“Cháu chào thím” Ninh Tịch Nguyệt cười gật đầu: “Vâng ạ, cháu tranh thủ lúc

rảnh rỗi đi làm quen với đội mình”

“Thế thì đừng lại gần chỗ này, đây là nơi nuôi heo nhiệm vụ của đội, thím đang

ủ phân, hôi lắm, đừng để ám mùi vào người”

Thím vừa múc phân heo vừa nhắc nhở. Trước đây mấy thanh niên trí thức

thành phố đến đều chê chỗ này hôi thối.

Thím biết đội trưởng rất coi trọng cô bé này, còn trông chờ vào cái giấy khen

của cô để kiếm giải thi đua, nên thím nói chuyện với cô rất khách sáo.

Ninh Tịch Nguyệt ngửi mùi phân heo thoang thoảng, bình thản nói: “Không sao

đâu thím. Cháu nghe thím Thu Cúc bảo đội mình nuôi heo mát tay lắm, cháu

muốn qua xem để học hỏi chút ạ”

Địa điểm kỳ lạ thế này mà cũng điểm danh được, cô tò mò xem nó cho ra cái

gì.

Nghe Ninh Tịch Nguyệt khen heo, thím còn vui hơn được khen mình, vội đặt cái

gáo xuống, dừng tay nói chuyện.

“Không phải thím khoác lác đâu, heo đội mình là do thím một tay chăm bẵm

đấy. Mấy đội quanh đây không đâu nuôi heo tốt bằng đội mình”

Thím hào hứng kéo tay Ninh Tịch Nguyệt:

“Đi, thím dẫn cháu vào xem mấy con heo béo của đội. Cuối năm giao heo

nhiệm vụ xong, nếu đạt trọng lượng chuẩn thì thường được giữ lại một hai con

chia cho bà con. Các cháu thanh niên trí thức cũng có phần đấy. Thịt heo đội

mình thơm lắm, ăn một lần là nhớ mãi. À đúng rồi, cứ gọi thím là thím Xuân

Sinh nhé”

“Vâng, cháu cảm ơn thím Xuân Sinh”

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-39-dia-diem-diem-danh-nang-

muihtml]

Ninh Tịch Nguyệt đang lo không biết làm sao vào trong, đứng ngoài cửa không

thấy bên trong thì không điểm danh được. Cô vui vẻ đi theo thím Xuân Sinh

vào chuồng heo.

Phải nói là chỗ ở của heo đội này rộng rãi sáng sủa, lại còn là nhà ngói gạch

xanh, đúng là sang nhất đội.

“Đội mình nuôi tổng cộng mười một con, một con nái, mười con thịt. Bảy con

nộp nhiệm vụ, ba con giữ lại cho đội. Năm nay heo lớn nhanh, chắc chắn đạt

chuẩn để giữ lại ba con, tha hồ ăn Tết to”

Thím Xuân Sinh tự hào giới thiệu.

“Nhìn xem, heo đội mình giờ con nào cũng tầm 130 cân, nuôi thêm mấy tháng

nữa đến Tết chắc chắn lên được 180 cân”

Ninh Tịch Nguyệt nhìn đàn heo thịt. So với heo đời sau nuôi vài tháng đã mấy

trăm cân thì heo ở đây gầy nhưng chắc nịch. Nhưng thế này đã là niềm mơ ước

của các đội khác rồi.

Người còn chẳng đủ ăn nói gì đến heo. Các đội khác đến cuối năm chắc heo

chỉ được trăm ba trăm tư cân, giao nhiệm vụ xong chẳng còn mấy thịt chia

nhau. Đại đội Đại Liễu mà giữ được ba con ăn Tết thì đúng là “đại gia”.

Thịt là thứ xa xỉ, cô đến thời đại này thèm nhất là thịt, nhìn thấy là mắt sáng

lên, bữa ăn thiếu chất quá mà. Cô rất hiểu sự tự hào của thím Xuân Sinh.

Thím chỉ vào con heo nằm trong cái chuồng “hạng sang” nhất ở góc trong

cùng, phấn khích nói:

“Nhìn kìa, đấy là con heo nái của đội, đang chửa đấy. Đúng lúc giao heo nhiệm

vụ là nó đẻ, lứa heo con đó sẽ là heo nhiệm vụ của năm sau”

Ninh Tịch Nguyệt nhìn theo, một con heo nái đen to béo đang nằm đó.

“Tinh! Ký chủ có muốn điểm danh không?”

Ồ, Thống Tử nhắc lần hai.

“Điểm danh”

“Tinh! Điểm danh thành công. Nhận được một con heo nái đang mang thai,

một cuốn Sách hướng dẫn chăm sóc heo nái sau sinh, và ba lạng thịt heo

tươi”

“Tinh! Vật phẩm điểm danh lần này là vật sống, đã tự động chuyển vào không

gian Giới Tử của ký chủ, tặng kèm một chuồng heo”

Ninh Tịch Nguyệt: ..

Trăm ngàn lần không ngờ tới, cô lại điểm danh được một con heo nái chửa!

Đây là muốn cô đỡ đẻ, nuôi heo con, rồi chăm sóc heo mẹ ở cữ à?

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Ba lạng thịt này là hàng dùng thử sao? Thôi kệ, muỗi nhỏ cũng là thịt, cô

không chê.

Sau đó, Ninh Tịch Nguyệt thấy trên biểu tượng địa điểm điểm danh có một

icon “Có thể làm mới” nhỏ xíu, cô càng vui hơn.

Ngày mai chỗ này làm mới lại là cô có thể tiếp tục điểm danh lấy thịt.

Đây là đặc điểm mới cô phát hiện ra. Những nơi có vật phẩm đặc biệt (như nhà

thím Thu Cúc) thì chỉ điểm danh được một lần. Còn nơi có icon làm mới là địa

điểm vĩnh viễn, có thể nhận được vật phẩm thông thường hàng ngày (như ba

lạng thịt).

Thịt tuy ít nhưng ít nhất cô không phải tự nuôi.

Ninh Tịch Nguyệt ngó vào không gian xem con heo bụng bự, rồi quay sang hỏi

thím Xuân Sinh: “Thím ơi, nuôi heo con cần chú ý những gì ạ?”

Thấy thanh niên trí thức thành phố có văn hóa hỏi han mình, thím Xuân Sinh

vừa đắc ý vừa vui vẻ, thao thao bất tuyệt truyền kinh nghiệm.

“Phải dọn sạch phân nước tiểu kịp thời, giữ chuồng khô ráo, không thì heo con

dễ bệnh”

Ninh Tịch Nguyệt học được khối kinh nghiệm quý báu, lại “chiến thuật” móc

hai viên kẹo ra mời thím, khen lấy khen để khiến thím cười tít mắt.

“Bé Nguyệt à, nếu cháu hứng thú với việc nuôi heo thì cứ đến hỏi thím, thường

xuyên qua xem heo đội mình, lâu dần là biết hết ấy mà”

“Vâng, cháu cảm ơn thím”

Câu nói này của thím đúng là mở đường cho cô, sau này muốn điểm danh cứ

đường hoàng mà vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.