“Chị họ, sổ đã xé nát, tiền em đã nhận, còn đôi giày da nhỏ chị mượn mấy hôm
trước đang đi ở chân thì biếu chị luôn đấy. Mọi người làm chứng cho chúng tôi
thanh toán xong nhé. Sau này em sẽ không tìm chị đòi bất cứ thứ gì, chị cũng
đừng đến tìm em xin xỏ”
Ninh Tịch Nguyệt giải quyết xong việc cũng chẳng muốn phí lời với ả nữa, ôm
đầu kêu yếu ớt: “Ái chà chà, đau đầu quá đi mất. Không được rồi, vết thương
đau dữ dội, chị họ cứ tự nhiên nhé”
Ninh Miên Miên nghe vậy xoay người đi thẳng, ở lại không biết con nhỏ này
còn giở trò gì nữa. Hôm nay ả không nên đến đây mới phải. Mặc kệ con tiện
nhân kia thế nào, cái lỗ to tướng trên đầu chắc chắn sẽ để lại sẹo xấu xí.
Ninh Tịch Nguyệt thấy Ninh Miên Miên chạy nhanh hơn thỏ, chớp mắt đã mất
hút, cô ôm đầu cảm ơn hàng xóm rồi đóng cửa lại, ngăn cách mọi tiếng bát
quái bên ngoài.
Trở về phòng, cô lấy viên đá đen nhỏ xíu, vẻ ngoài bình thường ra ngắm nghía.
Cô lẩm bẩm một mình: “Đây là món đồ sau này trở thành bàn tay vàng của nữ
chính sao? Ngoài việc trông hơi đen ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Bên
trong thực sự có không gian linh tuyền trồng trọt được á?”
Ninh Tịch Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ. Cô cẩn thận hồi tưởng nội dung truyện. Cuốn
sách này tên là Tiểu cá chép mang theo không gian xuống nông thôn trêu
ghẹo tháo hán, nghe tên là biết nữ chính là con ruột của tác giả.
Từ ký ức nguyên chủ và nội dung sách, Ninh Tịch Nguyệt thấy được nữ chính
mười mấy năm đầu chẳng liên quan gì đến hai chữ “may mắn”. Danh hiệu “tiểu
cá chép” (cẩm lý) bắt đầu từ vài giấc mơ tiên tri.
Mở đầu truyện là sau khi nữ chính báo danh xuống nông thôn, tối ngủ liên tục
nằm mơ. Lần đầu mơ thấy nhân sâm, lần hai mơ thấy chiếc vòng tay, lần ba
mơ thấy cuộc sống sau khi xuống nông thôn.
Ban đầu nữ chính không tin, nhưng mơ đi mơ lại, thử đi theo chỉ dẫn trong mơ,
kết quả tìm được mấy cây nhân sâm trăm năm thật. Hai trăm đồng trong túi
cô ta chính là tiền bán nhân sâm.
Sau đó nữ chính nhớ ra chiếc vòng tay trong mơ giống hệt cái của em họ, liền
đi “mượn” xem thử. Chưa nghiên cứu được gì thì em họ ngã vỡ đầu chết,
chiếc vòng thuận lý thành chương trở thành của nữ chính.
Nữ chính cảm thấy chiếc vòng này chắc chắn hữu dụng, liền đeo luôn trên tay.
Trên đường xuống nông thôn ngồi xe bò vô ý bị cứa tay, máu thấm vào vòng,
bị viên đá đen nhỏ nhất hấp thu. Đêm đó nữ chính phát hiện mình có một
không gian lạ lẫm, dựa vào không gian mà hô mưa gọi gió ở nông thôn, bước
lên đỉnh cao nhân sinh.
Còn kết cục gia đình nguyên chủ thì thê thảm. Mẹ vì thương nhớ con gái mà
ốm đau rồi qua đời, công việc bị mẹ nữ chính tiếp quản. Bố nguyên chủ trải
qua cú sốc mất vợ mất con, tinh thần hoảng hốt bị cuốn vào máy móc khi làm
việc, cũng tử vong.
Cuối cùng, tiền tuất và bồi thường của xưởng đều bị gia đình nữ chính lãnh
trọn, nữ chính cũng nhờ đó mà được về thành phố sớm. Hai người anh trai của
nguyên chủ cũng lần lượt chết vì nhiều lý do, đều liên quan ít nhiều đến nhà
nữ chính. Cả nhà đúng chuẩn pháo hôi.
Nghĩ đến đây, Ninh Tịch Nguyệt chỉ thấy cạn lời. Nguyên chủ xuất hiện chỉ để
làm công cụ chuyển giao trang bị, bị viết chết để nữ chính hợp thức hóa việc
chiếm đoạt chiếc vòng.
Nhưng mấy chuyện đó không quan trọng nữa, quan trọng là cô chưa chết,
nguồn cơn mọi chuyện đã bị cô bóp nghẹt. Cô vất vả lắm mới có gia đình, sẽ
không để bi kịch tái diễn.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-4-hang-domhtml]
Từ nay về sau, nữ chính vĩnh viễn sẽ không biết tác dụng của chiếc vòng kia.
Viên đá bàn tay vàng đã về tay cô. Nghĩ đến đây Ninh Tịch Nguyệt cười khanh
khách như ngỗng kêu.
May mà viên đá này cứng, khó khoan lỗ, nguyên chủ mài rất lâu mới tạo được
khe nhỏ để xỏ dây, nên cô dùng chút kỹ xảo là gỡ được ngay. Nếu không, cô đã
phải xé rách mặt để cướp cả cái vòng về rồi.
Hiện tại thần không biết quỷ không hay, không ai biết bàn tay vàng đang ở chỗ
cô. Cô muốn xem nữ chính không có không gian thì sẽ hô mưa gọi gió kiểu gì.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Tịch Nguyệt lấy kim châm, nặn một giọt máu bôi lên viên đá, chờ đợi
biến hóa. Mắt thường có thể thấy máu bị viên đá hấp thu hết.
Một giọt lại một giọt, máu bị hút sạch mà vẫn không có động tĩnh gì. Ninh
Tịch Nguyệt chọc chọc viên đá uy hiếp: “Ngươi mau đưa ta vào đi, chỉ biết hút
máu mà không làm việc, tin ta đập nát ngươi không?”
Viên đá dường như nghe hiểu, lóe lên một tia sáng đen rồi lại tĩnh lặng.
Chẳng lẽ viên đá này thật sự là hàng thửa riêng cho con ruột tác giả, chỉ máu
nữ chính mới mở được?
Ninh Tịch Nguyệt không tin tà, thử đủ cách không được. Cô nhìn quanh, rút
một viên gạch xanh kê chân bàn ra. Cơn nóng tính bốc lên, cô vung gạch đập
mạnh xuống viên đá, dùng mười thành sức lực.
“Rắc!”
Tổn thọ chưa! Đừng bảo là bị cô đập nát nhé?
Ninh Tịch Nguyệt run rẩy nhấc viên gạch lên. Cảnh tượng bên dưới làm cô lạnh
toát cả người. Nát rồi, viên đá thế mà bị cô đập vỡ làm mấy mảnh. Nhìn lại viên
gạch vẫn nguyên vẹn. Bàn tay vàng gì mà yếu thế? Gạch thường cũng đập vỡ
được?
“Vớ phải hàng dởm à? Không đúng, cốt truyện không phải thế này”
Ninh Tịch Nguyệt khóc không ra nước mắt. Bàn tay vàng xịn xò bị cô đập nát
dễ dàng thế sao? Vỡ rồi còn dùng được không?
Cô vun đống mảnh vụn đá vào lòng bàn tay, nặn thêm giọt máu bôi lên bốn
mảnh vỡ, hy vọng vớt vát được gì đó.
Lần này không phụ sự kỳ vọng, viên đá có phản ứng. Nụ cười trên mặt Ninh
Tịch Nguyệt vừa chớm nở đã cứng đờ.