Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 50: Một mũi tên trúng ba đích



Một thím lên tiếng: “Tiểu Ninh này, cháu về đây quen chưa, có mệt không? Hay

để thím giới thiệu đối tượng cho cháu nhé, lấy chồng rồi đỡ phải làm việc vất

vả. Cháu thích người thế nào cứ bảo các thím”

“Đúng rồi đấy, nói cho các thím nghe đi. Nhà thím còn mấy đứa cháu trai mặt

mũi sáng sủa, chăm chỉ lắm, cháu xem mặt thử nhé”

Thím Trương còn trực tiếp hơn: “Tiểu Ninh à, thằng cháu đằng ngoại nhà thím

được lắm, cao ráo, thật thà chịu khó. Hay để thím làm mối cho hai đứa nhé”

Ninh Tịch Nguyệt nhìn các thím nhiệt tình mà mặt mày ủ dột, thở dài thườn

thượt: “Haizz, các thím ơi, cháu cũng muốn tìm đối tượng lắm, nhưng khổ nỗi

cháu. haizz”

“Thì cứ để thím giới thiệu cho, có gì mà sầu. Hay gia đình cháu không cho lấy

chồng ở nông thôn?”

Ninh Tịch Nguyệt nhắm mắt đau khổ lắc đầu, rồi như hạ quyết tâm, mở mắt

nhìn các thím, hít sâu một hơi:

“Thấy các thím nhiệt tình, thương cháu như thế, cháu không giấu gì nữa. Trước

khi xuống nông thôn, cháu bị thương ở đầu phải đi viện kiểm tra. Bác sĩ bảo

đầu không sao, nhưng lại phát hiện cháu bị tử cung lạnh, e là sau này không

thể có con được”

Nói đến câu cuối, Ninh Tịch Nguyệt còn nặn ra hai giọt nước mắt, mắt đỏ hoe

nhìn các thím đang ngỡ ngàng.

“Ôi trời, Tiểu Ninh à, cháu đừng buồn, đâu phải lỗi tại cháu, nghĩ thoáng ra”

“Vâng ạ” Ninh Tịch Nguyệt lau nước mắt gật đầu.

Thím Trương định làm mối cho cháu trai nghe thế thì im thin thít. Giới thiệu

một cô vợ không đẻ được về thì mẹ và chị dâu thím xé xác thím ra mất.

Một thím khác tiếc rẻ gia cảnh tốt của Ninh Tịch Nguyệt an ủi: “Tiểu Ninh đừng

lo, chắc chắn có cách mà. Có nhiều bài thuốc dân gian chữa được lắm, để

thím tìm cho”

Ninh Tịch Nguyệt sụt sịt: “Không được đâu thím ơi. Bác sĩ khám cho cháu là

giỏi nhất vùng rồi. Cháu còn nghe bác sĩ nói nhỏ với mẹ cháu là chuẩn bị tinh

thần không có cháu bế. Thật ra không phải tử cung lạnh đâu, là vô sinh đấy ạ,

vô phương cứu chữa rồi. Bác sĩ sợ cháu sốc nên không dám nói thẳng thôi”

Nói xong, cô lại nhìn các thím với vẻ mong chờ: “Các thím ơi, nếu giới thiệu đối

tượng cho cháu thì nhớ tìm người không chê bệnh tình của cháu nhé. Thím

Trương, cháu trai thím có chịu không ạ?”

Bị điểm danh, thím Trương lảng tránh ánh mắt cô, đứng dậy: “À, muộn rồi, đi

đảo lúa thôi các bà”

“Thím Lưu?” Ninh Tịch Nguyệt quay sang thím Lưu.

Thím Lưu nhìn xa xăm: “Ấy, hình như đội gặt lúa về rồi, để tôi ra đón”

Hai thím còn lại cũng tìm cớ chuồn lẹ khi Ninh Tịch Nguyệt nhìn đến.

Ninh Tịch Nguyệt cười thầm trong bụng. Hừ, chị đây mà đã ra tay thì đến bản

thân chị cũng không tha nhé.

Bỗng chốc, mấy bà thím làm việc chăm chỉ đột xuất.

Thím Dương Liễu đi kiểm tra về thấy lạ, hỏi nhỏ Ninh Tịch Nguyệt: “Mấy bà lười

này hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, làm việc hăng say thế?”

Ninh Tịch Nguyệt giả vờ ngơ ngác: “Cháu không biết ạ, chắc các thím ấy đột

nhiên thấy yêu lao động”

Thím Dương Liễu gật gù hài lòng: “Ừ, mong là các bà ấy giữ được phong độ”

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-50-mot-mui-ten-trung-ba-dichhtml]

Ninh Tịch Nguyệt cười thầm, e là làm thím thất vọng rồi, phong độ này chắc

không kéo dài được lâu đâu.

Cô cất bình nước, vui vẻ cầm cái cào gỗ đi làm việc.

Chỉ một buổi chiều, tin đồn cô thanh niên trí thức mới bị vô sinh đã lan truyền

khắp tổ phơi lúa.

Ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt thương cảm, thậm chí có người còn chủ động

giúp cô làm việc nhẹ. Ninh Tịch Nguyệt thấy nhẹ gánh hẳn.

Không ngờ hiệu quả lại tốt thế, cô rất hài lòng.

Cô chẳng quan tâm người ta đồn đại gì. Hai năm nữa thi đại học xong cô đi

mất, ai biết ai là ai, cô lại sống cuộc đời tiêu dao tự tại.

Giờ thì bớt được bao nhiêu phiền phức, chỉ cần mấy ánh mắt thương hại kia

bớt nồng nhiệt đi chút nữa là hoàn hảo.

Thím Dương Liễu cũng nghe tin, tan làm vội chạy đến an ủi: “Bé Nguyệt à,

đừng buồn nhé, sẽ có chàng trai tốt chấp nhận thôi”

Ninh Tịch Nguyệt ngớ người một giây rồi mới hiểu ra.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

“Thím ơi cháu không buồn đâu. Không gặp được người tốt thì thôi, cùng lắm

cháu ở vậy không lấy chồng, nhận nuôi đứa con cũng được mà” Cô tiếp tục

diễn, mà thực ra đây cũng là suy nghĩ thật lòng của cô.

Thím Dương Liễu lại tưởng cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ, thở dài khâm phục nghị

lực của cô bé: “Đứa trẻ ngoan”

Ninh Tịch Nguyệt thoáng chút áy náy nhưng lướt qua rất nhanh. Xin lỗi thím

Dương Liễu nhé, cháu không cố ý đâu, cháu cố tình đấy.

Lý Thúy Hoa cũng nghe tin này, nhưng mụ bị Ninh Tịch Nguyệt dọa sợ hồi

sáng, biết cô bé này khỏe như trâu, đánh nhau chỉ có thiệt nên chỉ dám lườm

nguýt từ xa chứ không dám ho he gì.

Kẻ bắt nạt yếu hèn nhát, Ninh Tịch Nguyệt kệ xác mụ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị

về.

Lúc này, một thím hớt hải chạy tới hét lớn: “Lý Thúy Hoa, chạy nhanh lên, con

Tú Lệ nhà bà lại gây chuyện rồi! Lần này to chuyện lắm, đại đội trưởng cũng

đến rồi, mau ra xem đi”

Lý Thúy Hoa nghe con gái rượu gây chuyện thì ré lên: “Cái gì? Con ranh đó

đang ở đâu? Lại gây chuyện gì thế?”

“Ở đập nước ấy, nhanh lên”

Lý Thúy Hoa vơ đồ chạy thục mạng.

Thím báo tin lại gọi với sang thím Vương: “Vương Toác Mồm, bà cũng đi nhanh

lên, thằng Kiến Đảng nhà bà cũng dính líu đấy”

“A, cái con hồ ly tinh chết tiệt kia”

Thím Vương đang hả hê nghe tin con gái kẻ thù gặp chuyện, giờ nghe đến con

trai mình thì nhảy dựng lên, hét lớn rồi kéo thím báo tin vừa chạy vừa hỏi.

Mọi người nghe tin giật gân cũng nhao nhao chạy theo xem náo nhiệt.

Nghe đến hai cái tên quen thuộc, máu hóng hớt của Ninh Tịch Nguyệt lại sục

sôi. Cô dừng bước chân về nhà, quay đầu chạy theo các thím ra đập nước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.