Ninh Tịch Nguyệt bước chân nhẹ nhàng đi về phía văn phòng Ủy ban Cách
mạng phụ trách phong trào thanh niên trí thức lên núi xuống làng.
Không thấy bóng dáng quen thuộc, cô định đứng chờ một chút. Vừa xoay
người lại thì thấy nữ đồng chí hôm nọ đăng ký cho nguyên chủ đang bưng ly
nước đi vào. Mắt Ninh Tịch Nguyệt sáng lên, rảo bước chạy tới.
“Đồng chí, chị còn nhớ em không? Mấy hôm trước em có tới lấy giấy thông báo
xuống nông thôn ấy”
Nữ cán bộ đăng ký đặt ly nước xuống, liếc nhìn Ninh Tịch Nguyệt một cái.
Thấy miếng băng gạc trên trán cô, chị ta tưởng cô đến để gây sự, vẻ mặt liền
hiện lên sự cảnh giác và phiền chán. Chị ta đã gặp quá nhiều kẻ đăng ký xong
rồi đổi ý đến làm loạn, thật tưởng chuyện xuống nông thôn là trò đùa chắc.
“Đồng chí à, đã cầm giấy thông báo thì bắt buộc phải đi, không thể đổi ý, cũng
không có đường thương lượng đâu”
“Chị hiểu lầm rồi, em không đổi ý đâu” Ninh Tịch Nguyệt nghe giọng là biết đối
phương hiểu lầm, vội xua tay giải thích: “Hơn nữa, được bần nông và trung
nông tái giáo dục là vinh hạnh của chúng em. Nông thôn rộng lớn có nhiều
đất dụng võ, em nguyện ý đến đó tham gia lao động, góp một viên gạch cho
công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa, cống hiến một phần sức lực của bản
thân”
Ninh Tịch Nguyệt bồi thêm vài câu trích dẫn từ những bài tuyên truyền chính
sách thanh niên xung phong mà Ủy ban đường phố hay phát. Lúc này, nữ cán
bộ mới buông bỏ cảnh giác, trên mặt nở nụ cười, giơ ngón cái khen ngợi:
“Tốt, nói hay lắm, tiểu đồng chí rất có giác ngộ”
Nếu ai cũng có giác ngộ như cô gái nhỏ này thì công tác của họ đã dễ triển
khai hơn nhiều, chẳng cần phải đến từng nhà vận động, càng không phải lo chỉ
tiêu không đạt bị cấp trên phê bình. Haizz, chỉ tiêu tháng này còn thiếu quá
nửa, ước gì có thêm vài đồng chí như thế này nữa.
Ninh Tịch Nguyệt thuận thế trò chuyện với nữ cán bộ, lời hay ý đẹp tuôn ra như
không cần tiền, lại còn chuyên khen vào những điểm mà đối phương tự hào
nhất, khiến chị ta cười tít cả mắt.
“Chúng ta đều là vì nhân dân phục vụ, đây là việc nên làm. Chỉ cần giúp đỡ
được các vị cư dân đồng chí là chúng tôi vui rồi”
Thấy đã tạo mối quan hệ xong xuôi, Ninh Tịch Nguyệt mới mở lời: “Đồng chí
này, thật ra hôm nay em đến là có một việc. Bạn em nhờ em đến đăng ký giúp
anh ấy. Chính là nam đồng chí hôm nọ đi cùng em ấy ạ. Anh ấy về nhà suy
nghĩ kỹ rồi, quyết định phải nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc, lên núi xuống
làng cống hiến sức mình, không thể phụ lòng bồi dưỡng của đất nước. Hôm
nay anh ấy bận việc nên nhờ em đến đăng ký hộ. Anh ấy bảo trước kia giác
ngộ chưa cao, giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết tâm đi xây dựng vùng Đại Tây
Bắc của Tổ quốc, mong tổ chức tha thứ cho sự do dự trước kia”
“Tổ chức nhất định tha thứ, nhất định tha thứ” Chị ta đang lo sốt vó vì chỉ tiêu
tháng này, nghe Ninh Tịch Nguyệt nói thế thì nụ cười càng thêm chân thành,
vội vàng rút ra một tờ biểu mẫu đăng ký đưa qua: “Em biết thông tin gia đình
và cá nhân cậu ấy chứ? Điền vào đây cho chị là được”
“Biết ạ, biết ạ, bạn em nói hết với em rồi” Ninh Tịch Nguyệt cầm tờ biểu mẫu,
cười gật đầu.
Biểu mẫu đăng ký xuống nông thôn cũng giống như mấy tờ khai sơ yếu lý lịch
đời sau. Ninh Tịch Nguyệt thầm cảm ơn ký ức của nguyên chủ và việc mình
xuyên qua sách, nên nắm rõ thông tin cá nhân và gia đình Trương Xa trong
lòng bàn tay. Cô điền vào tờ đăng ký một cách dễ dàng.
Địa điểm đăng ký đương nhiên là nơi xa nhất phía Tây Tổ quốc, càng về phía
Tây càng tốt.
“Chị ơi, em điền xong rồi, chị xem còn cần làm gì nữa không?” Ninh Tịch
Nguyệt đưa tờ đơn đã điền xong qua.
“Nguyệt Nguyệt?”
Nghe có người gọi mình, Ninh Tịch Nguyệt quay lại, thấy một bóng dáng quen
thuộc, không chắc chắn lắm bèn gọi: “Dì Lâm?”
“Ôi, Nguyệt Nguyệt, đúng là cháu rồi, đã lớn thành thiếu nữ xinh đẹp thế này,
giống hệt mẹ cháu hồi trẻ” Lâm Vân cười đi tới nắm tay Ninh Tịch Nguyệt: “Dì
vừa gọi điện thoại cho mẹ cháu xong, quay lại đây thì gặp cháu, thật tốt quá”
“Dì Lâm, dì về khi nào vậy ạ? Lâu lắm rồi không gặp dì, cháu nhớ dì lắm” Ninh
Tịch Nguyệt thuận thế làm nũng.
Lâm Vân là bạn thân nhất của mẹ cô – Vân Tú Lan thời đi học, cũng là người có
tiền đồ nhất. Dì ấy thi đỗ đại học, tốt nghiệp xong ở lại thành phố làm việc và
lập gia đình. Do công việc bận rộn nên hai ba năm nay dì Lâm chưa về, khiến
Ninh Tịch Nguyệt nhất thời không nhận ra.
“Đúng rồi dì Lâm, dì đợi cháu một chút, cháu xong việc ở đây rồi sẽ nói chuyện
với dì nhé” Ninh Tịch Nguyệt quay người tiếp tục nhìn về phía nữ cán bộ đăng
ký.
“Tiểu đồng chí cứ nói chuyện đi, biểu mẫu không vấn đề gì rồi, phía sau cũng
không còn việc gì đâu. Cầm đi đóng dấu, hai ngày nữa là có giấy thông báo,
nhanh lắm”
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-9-gop-mot-phan-suc-luc-xay-dung-
vung-dai-tay-bac-cho-to-quochtml]
Nữ cán bộ nói xong, nụ cười trên mặt thêm vài phần nịnh nọt nhìn về phía sau
Ninh Tịch Nguyệt: “Chào chủ nhiệm, không ngờ tiểu đồng chí này là người
quen của ngài. Tiểu đồng chí này giác ngộ cao lắm, là một thanh niên hiếm có
đấy ạ”
“Ừ, cô cứ tiếp tục làm việc đi, không cần để ý chúng tôi” Lâm Vân gật đầu với
cấp dưới, rồi kéo Ninh Tịch Nguyệt đang hơi ngơ ngác vào văn phòng của
mình.
Đóng cửa lại, Lâm Vân nhìn Ninh Tịch Nguyệt hỏi: “Có phải đến làm chuyện
của Trương Xa không?”
“Vâng ạ, anh ta đã hứa xuống nông thôn thì bắt buộc phải thực hiện” Ninh Tịch
Nguyệt gật đầu: “Dì Lâm, mẹ cháu nói cho dì biết ạ?”
“Vừa rồi mẹ cháu gọi điện, bọn dì còn đang thảo luận xem làm thế nào thao
tác việc này trong phạm vi cho phép, không ngờ cháu đã tự mình làm xong rồi”
Lâm Vân cười bất đắc dĩ. “Xem ra Nguyệt Nguyệt nhà ta thực sự trưởng thành
hiểu chuyện rồi, biết san sẻ với người lớn”
“Chỉ có như vậy cháu mới xả được cục tức trong lòng, thôi không nhắc đến hắn
nữa, nhắc đến là bực mình” Ninh Tịch Nguyệt xua tay, tò mò hỏi: “Dì Lâm, vừa
rồi đồng chí kia gọi dì là chủ nhiệm, dì chuyển về văn phòng thanh niên trí thức
của Ủy ban Cách mạng từ bao giờ thế ạ?”
“Dì mới về được vài hôm, mấy nay bận bàn giao công việc nên chưa kịp đến
nhà cháu thăm hỏi. Mấy hôm nữa công việc ổn thỏa dì sẽ qua nhà ăn cơm, lâu
rồi không ăn cơm mẹ cháu nấu, nhớ quá”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Tịch Nguyệt cười nói: “Vậy dì Lâm nhớ đến sớm nhé, cháu cũng muốn ăn
bữa cơm với dì. Mấy ngày nữa cháu phải xuống nông thôn rồi, bỏ lỡ dịp này thì
phải đợi đến Tết về thăm thân mới gặp được”
“Nhất định dì sẽ đến trước khi cháu đi” Lâm Vân xoa đầu Ninh Tịch Nguyệt,
đưa cho cô một phong thư: “Cháu xuống nông thôn đừng lo lắng quá, ở văn
phòng thanh niên trí thức bên đó có bạn cũ của dì, dì đã đánh tiếng rồi. Có
việc gì cháu cứ cầm thư này đi tìm cô ấy nhờ giúp đỡ”
“Cháu cảm ơn dì Lâm”
Ninh Tịch Nguyệt trịnh trọng nhận thư cất kỹ. Trò chuyện thêm một lúc, cô cáo
từ ra về.
Vừa bước ra khỏi văn phòng của Lâm Vân, Ninh Tịch Nguyệt đã bị nữ cán bộ
phụ trách đăng ký gọi lại: “Từ từ đã tiểu đồng chí, đăng ký còn có chút tiền trợ
cấp, em lĩnh luôn đi”
Còn có chuyện tốt thế này sao?
Đương nhiên không thể bỏ lỡ, cũng không thể để hời cho tên tra nam kia. Ninh
Tịch Nguyệt hớn hở đi theo nhân viên công tác, lĩnh trọn phần trợ cấp xuống
nông thôn của Trương Xa.
Cất tiền vào túi, Ninh Tịch Nguyệt cười híp mắt bước ra khỏi Ủy ban. Chỉ hy
vọng Trương Xa đừng quá cảm kích cô, việc được góp sức xây dựng vùng Đại
Tây Bắc cho Tổ quốc chính là vinh hạnh lớn nhất đời hắn rồi. Đây cũng coi như
cô đã thay hắn đóng góp một phần công sức.
Tiếc là Ninh Miên Miên đã đăng ký sớm và hôm nay đã lên đường xuống nông
thôn, nếu không cô nhất định cũng sẽ “tặng” cho ả ta một vé đi Tây Bắc. Cũng
may địa điểm cô và Ninh Miên Miên xuống nông thôn cùng một huyện, cơ hội
còn nhiều, cứ từ từ mà tính, coi như tạo thêm chút niềm vui cho cuộc sống tẻ
nhạt ở nông thôn.
Giải quyết xong việc này, Ninh Tịch Nguyệt vui vẻ đi dạo phố, thăm dò các địa
điểm điểm danh. Tranh thủ hôm nay tìm ra chút quy luật của hệ thống.
“Tinh! Phát hiện địa điểm điểm danh: Cung Tiêu Xã huyện Nhạc, ký chủ có
muốn điểm danh không?””Tinh! Phát hiện địa điểm điểm danh: Trạm lương
thực huyện Nhạc” .”Tinh! Phát hiện địa điểm điểm danh: Bệnh viện Nhân
dân huyện Nhạc”
Dọc đường đi, hệ thống báo liên tục, tâm trạng Ninh Tịch Nguyệt cũng phập
phồng theo tiếng thông báo.
Số lần điểm danh cộng thêm lần làm mới sáng nay tổng cộng mới có sáu lần.
Ninh Tịch Nguyệt quyết định trước tiên điểm danh ở Cung Tiêu Xã và Trạm
lương thực để thăm dò tình hình, sau đó mới phân phối số lần còn lại.
“Tinh! Điểm danh thành công tại Cung Tiêu Xã huyện Nhạc, nhận được Túi quà
đồ dùng sinh hoạt””Tinh! Điểm danh thành công tại Trạm lương thực huyện
Nhạc, nhận được 10 cân gạo trắng”
Ninh Tịch Nguyệt kiểm tra túi quà sinh hoạt: bên trong có hai bánh xà phòng
giặt, một bánh xà phòng thơm, hai mươi gói băng vệ sinh hiện đại, hai đai
nguyệt sự của thời đại này, một gói đường đỏ một cân, hai cái khăn mặt, một
ca tráng men và một phích nước nóng vỏ đỏ rực rỡ.
Chà, túi quà sinh hoạt này quá đầy đủ, ngay cả băng vệ sinh cũng lo liệu cho
cô rồi.