“Chú ơi, cho cháu một cây kem que”
Từ Đông Thăng cúi đầu cô bé chỉ cao tới eo , mím môi, thôi kệ, chú thì chú . Mấy hôm nay mệt rã rời, râu ria mọc cũng thời gian cạo, trông già thật.
Anh hé một góc nắp tủ đá, thò tay , rút một cây đưa cho cô bé, “Của cháu đây”
“Cháu cảm ơn chú ạ” Cô bé giọng non nớt, đưa tiền cầm kem que nhảy chân sáo chạy về nhà, hai bím tóc đuôi ngựa vung vẩy, đáng yêu vô cùng.
Cũng mấy cọng tóc lơ thơ đầu An An nhiều lên nữa.
Anh lắc đầu, là mua thêm ít vừng đen về, thể dưỡng tóc.
“Ông chủ, cho hai que kem bơ!” Một thanh niên đưa qua hai tờ 1 hào, bên cạnh còn một cô gái mặt đỏ bừng.
“Được .”
Một que kem bơ bằng giá ba que kem thường, nhưng trai gái đang yêu đương thì chẳng tiếc tiền.
Bán hết những que kem bơ cuối cùng, Từ Đông Thăng lau mồ hôi trán, hai má ngứa ran, chắc là cháy nắng .
“Cẩu Tử, bên còn bao nhiêu?”
Cẩu Tử mở nắp, liếc mắt một cái là thấy cần đếm, “Chỉ còn năm que kem thường thôi”
“Được , hôm nay chúng tới đây thôi, còn thì mang về nhà ăn”
Anh sắp xếp cẩn thận 5 quả dưa hấu mua của bán hàng rong, lên đường về nhà.
Số dưa để dành cho tiệc thôi nôi của con ngày mai.
Thôi nôi của con thì mời khách, những sinh nhật sẽ tiệc nữa, mãi cho đến tiếp theo là mừng thọ. Vì , Từ Đông Thăng và Lâm Tuệ đều ý định qua loa, dù đời cũng chỉ một thôi.
Quan trọng nhất là bây giờ trong tay tiền, cần lo lắng.
Cả tháng Tám và tháng Chín, kiếm hơn hai nghìn tệ, đủ tiền mua một cái ti vi màu .
Đương nhiên, cái giá trả là cả cũng trở nên đen nhẻm, yên một chỗ trông như cây sào tre gầy gò.
Bận rộn lâu như , định nhân dịp sinh nhật con, nghỉ ngơi cho đàng hoàng mấy ngày.
Anh còn đến cửa nhà thấy tiếng mắng của Lâm Tuệ, khỏi bật , đẩy cửa , “Có con trai gây họa ?”
Lâm Tuệ hai tay chống nạnh, “Con trai ngoan lắm, đứa ngoan là con gái đấy. Đã bảo đừng trèo lên lưng Sơn Oa, dễ ngã lắm, con bé , cứ tìm cơ hội là lên, Sơn Oa một bước, nó vững, thì chẳng là ngã !”
Khang Khang và Bình Bình đang vịn ghế đẩu chơi, chỉ An An là đặt mông bệt đất, bĩu môi, tủi nó . Sơn Oa cũng một bên cô chủ nhỏ, dường như chút áy náy.
“Ối chà, ngã ? Có thương ?” Anh vội vàng dựng xe , nhanh chân bước nhà.
Cẩu Tử ở phía dỡ tủ đá xuống, chuyển đến chỗ râm mát để cất.
Lâm Tuệ hừ một tiếng, “Anh mà về muộn một chút nữa thì miệng vết thương lành !”
Từ Đông Thăng tới, An An sắc mặt, dám xin tha với , liền giơ hai tay về phía , nũng, “Bế”
“Được , ba bế con nào. Ôi chà, đừng đừng , đau ở ?”
An An chìa cánh tay cho xem, ngón tay bé xíu chỉ một chỗ.
Anh , kỹ thì thể thấy vết trầy da nhỏ, “Gọi ba , ba thổi cho con”
“Ba”
“Ơi, con gái ngoan của ba!”
Từ Đông Thăng hôn con bé một cái, thổi phù phù vết thương.
Lâm Tuệ nỡ thẳng, đưa tay xoa đầu con chó để an ủi nó.
Lúc , Cẩu Tử liên tục khuân nhiều dưa hấu, Khang Khang và Bình Bình phấn khích, lật đật chạy tới đòi ôm dưa hấu chơi, lão cô cẩn thận theo che chở, chỉ sợ bọn trẻ ngã.
Lâm Tuệ cũng vội vàng chặn chúng , “Mẹ, bổ một quả ạ, thì chúng chịu thôi . Lỡ mà đập hỏng thì ngày mai mà ăn”
“Được” Mẹ Từ dạo cũng thích ăn dưa hấu, mỗi ngày ăn vài miếng là thấy ăn cơm ngon miệng.
Cha Từ mở tủ đá bàn, đá viên tan thành nước, nhưng vẫn còn lành lạnh.
“Hôm nay bán hết ? Còn thừa nhiều thế”
Từ Đông Thăng bế con tới, “Anh cố tình để , mang về cho nếm thử. Chẳng lẽ bán mà ăn. Cẩu Tử, nhân lúc còn chảy, con cầm 4 cây kem que về cho thím con với .”
Cẩu Tử toét miệng , “Dạ”
Cầm kem que, bé co cẳng chạy về nhà, chỉ sợ giữa đường kem chảy mất.
Từ Phụ cũng lấy một cây, xé vỏ, cắn một miếng, “Ừm, trời nóng nực thế , nếu ngày nào cũng kem que bày mặt thì bố cũng mua một cây”
Từ Đông Thăng cúi đầu đếm xem trong tủ lạnh còn mấy cây kem, để ý, An An trong lòng đột nhiên rướn , lè lưỡi liếm một cái lên cây kem của ông nội!
“Con mèo ham ăn ha ha ha ha ha!”
Từ Đông Thăng dở dở , vỗ nhẹ lên đầu con bé.
Con bé nếm mùi vị mới lạ, mắt tròn xoe, chìa tay đòi lấy kem que ăn.
“Ái chà, cho ăn đây?”
Lâm Tuệ lấy ba miếng dưa hấu nhỏ đưa cho bọn trẻ, “Không cho ăn , kẻo đau bụng đấy”
Khang Khang và Bình Bình nhận dưa hấu là nhét ngay miệng, hai đứa thích ăn nhất.
An An mới nếm thử cây kem mát lạnh ngọt lịm, nên chẳng thèm để mắt đến món dưa hấu ngày nào cũng ăn, cô bé đầu ngoe nguẩy, cứ nhất quyết chìa tay đòi kem.
“Anh mua đồ chơi , để chơi với chúng nó một lát. Mọi nhân lúc kem chảy, mỗi một cây ăn hết .”
Nói xong, như ôm một cái thùng nước, Từ Đông Thăng gom cả ba đứa trẻ một lượt, bế về phòng .
“A a a. , ăn!”
An An chịu khuất phục, há to miệng la hét.
Sau khi đặt bọn trẻ lên chiếc giường nhỏ, Từ Đông Thăng vội vàng móc từ trong túi quần mấy món đồ chơi nhỏ, “Nào, xem đây là cái gì nào?”
Anh vặn dây cót, con ếch bằng thiếc liền nhảy .
Ba đứa trẻ há hốc miệng , ngây cả .
Sau khi ăn nhanh hết một cây kem, Lâm Tuệ qua xem mua thứ gì mà khiến tiếng của bọn trẻ vang đến tận nhà chính.
Vừa , cô cũng bật , ba con ếch thiếc và ba con lật đật.
“Nhiều đồ chơi thế , giường nhỏ của chúng nó sắp còn chỗ ngủ nữa .”
“Bố ơi bố ơi”
Con ếch dừng , Bình Bình vỗ tay gọi .
Từ Đông Thăng đưa tay lấy , khoanh chân vặn dây cót cho bọn trẻ, liền để ý mà : “Đợi chúng nó lớn thêm chút nữa thì xây ba cái phòng, mỗi đứa một phòng, giường đóng loại hai mét, cho chúng nó lăn thoải mái”
“À đúng , sáng nay lúc em giao thỏ thì tình cờ gặp cả và hai, hẹn xong , ngày mai bố và chị dâu hai đều qua đây”
Lâm Tuệ vui hẳn lên, cô vẫn gặp cháu trai nhỏ, cũng lâu gặp bố .
Thật còn trò chuyện với hai vợ một lúc lâu.
Trên thị trấn thêm một quán ăn tư nhân, quản lý của quán đó thế nào mà tìm đến họ, là cũng mua thỏ.
Từ Đông Thăng đồng ý, tiên báo cho ông chủ Cao một tiếng. Tuy giữa họ ký hợp đồng cung cấp hàng, nhưng dù cũng hợp tác một thời gian dài như , giúp họ kiếm ít tiền, là chuyện đôi bên cùng lợi.
Ông chủ Cao cũng cảm khái họ là phúc hậu, thỏ trở thành món đặc sản của nhà hàng ông, nếu khác cướp mất, khách quen chắc chắn sẽ vơi ít. Cuối cùng, hai bên ký bổ sung một hợp đồng cung cấp độc quyền, ông chủ động tăng giá mỗi con thỏ thêm 2 hào.
Ông còn tăng lượng, nhưng Từ Đông Thăng xét đến tình hình nhà , thật sự thể tăng thêm , bên nhà vợ thì vấn đề gì.
Sau một hồi bàn bạc, nhà vẫn cố định cứ 5 ngày giao 10 con thỏ, bên nhà vợ thì 5 ngày giao 15 con.
Hai vợ lúc đó vui đến mức khép miệng. Từ Đông Thăng thấy họ thói quen tiêu tiền, liền “giúp” họ tính một bài toán, thuyết phục họ cũng mua một chiếc xe ba bánh để tiện giao hàng.
Họ dao động, là sẽ tìm đổi tem phiếu mua.
Từ Đông Thăng: Chẳng qua chỉ là một chuyên gia xúi khác tiêu tiền tầm thường mà thôi.
——————–
Nguồn: Sưu tầm