Lâm Tuệ từng mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ, cô năm mươi tuổi, làm goá suốt hai mươi bảy năm, tần tảo nuôi con khôn lớn. Nào ngờ vừa chưa kịp hưởng phúc thì mắc bệnh ung thư, ra đi trong tiếc nuối.
Tỉnh mộng, cô phát hiện mình vẫn đang ở năm 1980 – năm cô vừa gả cho “kẻ lười biếng” nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn: Từ Đông Thắng.
Lâm Tuệ cắn răng thề rằng, tuyệt đối không thể bước lại con đường trong mơ.
Từ khoảnh khắc ấy, cô quyết định “rửa tay hưởng phúc”, một lòng một dạ cải tạo ông chồng vô dụng.
PUA, trà xanh, ngoài mặt một kiểu sau lưng một nẻo – chiêu gì dùng được cô dùng hết, ép anh ta phải gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình.
Còn bản thân?
Từ năm hai mươi tuổi đã bắt đầu dưỡng già, ăn dưa hóng chuyện, xem kịch cãi làng, sống cuộc đời nhàn nhã trọn gói…
Bình luận