Nhà anh cả, anh hai bên cạnh vì tự ý cho Từ Đại Tỷ vay tiền mà không viết giấy
nợ nên đã cãi nhau hai ngày, cuối cùng Từ Phụ qua, nói sẽ thay Từ Đại Tỷ viết
giấy nợ cho họ.
Hai nhà lập tức yên lặng, nào dám thật sự để người già viết giấy nợ cho mình,
chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?
Đại Tẩu, Nhị Tẩu không dám cãi nữa, nhưng cũng chẳng cho chồng sắc mặt tốt
đẹp gì.
Muốn ăn thịt? Không có tiền. Muốn ăn cơm? Hết lương thực rồi, đi đâu mà lấy
tiền mua?
Bữa nào cũng húp cháo loãng với củ cải muối, mặt mũi người hai nhà đều trở nên
vàng như sáp. Nhưng mùa đông giá rét cũng chẳng có việc gì làm, trú đông chẳng
phải là như vậy sao.
Mấy năm trước lúc nghèo nhất, mùa đông một ngày chỉ có một bữa cháo loãng,
đói bụng muốn uống nước nóng còn phải đi nhặt củi nhóm lửa, chẳng bằng cứ
nằm trên giường không nhúc nhích, tiết kiệm sức lực.
Cách một bức tường, cuộc sống của Lâm Tuệ lại thoải mái vô cùng.
Bọn họ đương nhiên không thể làm được việc bữa nào cũng có thịt, nhưng Lâm
Tuệ cố gắng hết sức dùng những nguyên liệu sẵn có để thỏa mãn cơn thèm ăn.
Có lúc thì rán bánh rau, có lúc thì làm cơm hầm, cách năm ngày lại đổi món một
lần, ăn cũng không bị ngán.
Từ Đông Thăng trực tiếp đến nhà dân làng để mua lương thực, thấy có các loại
đậu, bèn mua luôn đậu nành, đậu xanh, đậu đỏ mỗi loại 10 cân.
Đậu đỏ để hầm canh là ngon nhất, đậu xanh dùng để nấu cháo, còn đậu nành thì
được Lâm Tuệ đem đi ủ giá đỗ để ăn.
Vườn rau ở hậu viện nhà mới thưa thớt vô cùng, về cơ bản cả mùa đông đều ăn
củ cải và cải thảo, hoặc không thì là dưa muối, cả khuôn mặt cũng biến thành
màu rau.
Nhà bán lương thực là một người thật thà, đã lựa đậu tốt, hạt nào hạt nấy tròn
mẩy chắc nịch. Cô ấy múc ra hai cân đậu, tưới nước ủ được cả một chậu lớn.
Cọng giá đỗ vừa dài vừa mập, dùng ngón tay bẻ nhẹ một cái là có thể nghe thấy
tiếng gãy giòn tan.
Cô ấy chia ra làm ba phần bảo Từ Đông Thăng mang sang nhà bên cạnh, mỗi
phần chắc đủ xào một đĩa.
Từ Đông Thăng quấn chặt áo bông, đang nướng khoai lang bên cạnh bếp lò.
Cả mùa đông này anh ấy không hề ngơi tay, bổ củi, cắt cỏ, múc nước, dọn
chuồng gà, thỉnh thoảng còn có thể giúp cô ấy kéo vải.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng có lúc lười biếng, ví dụ như bây giờ. Anh ấy siết chặt
quần áo, đi đến bên tường gọi đứa cháu trai lớn của mình.
“Từ Quốc Cường! Từ Quốc Cường cháu tan học chưa?”
Chẳng mấy chốc, bên kia tường có tiếng đáp lại, “Tan rồi ạ, tam thúc! Có chuyện
gì không ạ?”
“Qua đây lấy đồ tốt này” Nói xong anh ấy lại lê đôi dép lê nhựa đã ố vàng không
biết mua từ mấy năm trước về nhà.
Cổng sân chỉ khép hờ, Từ Quốc Cường xông thẳng vào, vui vẻ hét lên: “Tam thúc
có đồ gì tốt thế ạ?”
Đằng sau còn có một Từ Quốc Hoa, “Tam thúc, tam thúc, chú thiên vị, cho Từ
Quốc Cường mà không cho cháu”
Từ Đông Thăng hừ cười một tiếng, “Vừa hay, mỗi nhà một phần, cầm về đi. Còn
một phần giúp chú mang cho bà nội của các cháu”
“Là rau ạ?” Từ Quốc Hoa bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, còn tưởng lại có bánh bao ăn.
“Hầy! Cháu không ăn rau à? Được thôi, vậy đưa cho Từ Quốc Cường mang về,
nhà nó hai phần. Đến lúc đó cháu đừng có mà ghen tị”
“Được được được! Tam thúc chú đưa hết cho cháu, cháu không chê đâu! Cháu
ngày nào cũng ăn cải thảo với dưa muối, sắp ói ra rồi!”
Từ Quốc Hoa lườm nó một cái, giật lấy, “Cháu muốn! Tam thúc, cháu đùa với chú
thôi mà!”
Từ Đông Thăng thấy đôi mắt ti hí của hai đứa cứ nhìn chằm chằm vào củ khoai
lang của mình, bèn lấy một củ nhỏ, bẻ làm đôi.
dau/chuong-28-tru-donghtml]
“Này, mỗi đứa một nửa. Chúng ta chỉ có từng này thôi, không chia cho người khác
được đâu. Các cháu ăn xong ở đây rồi hẵng đi đưa rau”
“Vâng ạ! Không cho bọn nó đâu! Lần trước Tam Thẩm cho bọn nó ăn bánh bao,
chúng cháu đi học chẳng có mà ăn. Lúc về Từ Quốc Siêu còn khoe với chúng
cháu nữa! Tức chết đi được!”
Từ Đông Thăng vỗ vào đầu nó một cái, “Đừng có học bà nội cháu nói chuyện,
suốt ngày tức chết đi được, tức chết đi được, lấy đâu ra mà lắm tức thế?”
“Hì hì, tam thúc, cháu ăn xong rồi, cháu đi đưa rau ngay đây!”
Hai thằng nhóc lại lóc cóc chạy đi mất, đúng là sức sống dồi dào, mặc mỗi cái áo
bông mỏng mà cũng không biết lạnh. Lúc chạy đến nhà cũ đưa giá đỗ cho bà nội
còn “mách lẻo”, nói tam thúc ở nhà sưởi bếp lò còn nướng khoai lang ăn nữa.
Từ Đông Thăng mà biết được, chắc là sẽ cho chúng một trận đòn, suốt ngày chỉ
muốn xem anh ấy bị mắng.
Từ Mẫu vừa đau lòng vừa lẩm bẩm, đôi vợ chồng này sao có thể sống thoải mái
như vậy, chút lương thực lúc bọn họ ra ở riêng đủ ăn sao?
Từ Phụ tựa vào ghế trên lau tẩu thuốc, “Lương thực lúc ra ở riêng? Hừ hừ, bà suy
nghĩ nhiều quá. Tôi sớm đã nghe nói lão Tam lén lút mua của người ta mấy chục
đồng lương thực rồi”
“Tiền tiêu xong rồi bọn họ sẽ an tâm, đừng lo lắng”
Ông liếc mắt một cái giá đỗ trên tay, “Ây, giá đỗ A Tuệ ủ trông vừa giòn vừa non,
đêm nay xào ăn đi. Hàng ngày ăn dưa muối, trong miệng nhạt thếch rồi!”
Từ Mẫu lườm ông một cái, “Hừ, không thích ăn dưa muối à? Ngày mai ông ăn
cháo không thôi nhé”
Ở nhà sống thoải mái, Từ Đông Thăng rút ra một củ khoai lang lớn, bóc vỏ, đưa
đến bên miệng Lâm Tuệ, “Hì hì, củ lớn nhất để dành cho em ăn!”
Lâm Tuệ quở trách liếc anh một cái, trên tay dính nước, liền cúi đầu cắn một
ngụm, thơm ngọt mềm dẻo.
Đây là khoai lang sản xuất tại địa phương, đã được phơi qua, ít nước độ ngọt
cao, giữ khô ráo có thể bảo quản cả một mùa đông cũng sẽ không nảy mầm mốc
meo. Chỉ 2 xu một cân, 5 đồng mua về được hai túi lớn.
Nói ra thì tuy mua ở nông thôn là lương thực thô, như hạt kê, hạt ngô các loại còn
phải tự mình xay lại, nhưng là giá cả chỉ bằng hai phần ba ở chợ đen, chỗ cám
gạo đó còn có thể cho gà ăn. Nếu không sợ phiền phức, mua lương thực thô
chưa qua xử lý thật sự có lợi hơn nhiều.
Trừ đi cái lò đổi bằng 200 cân lương thực thô, hai cái miệng nhà họ, cho dù một
ngày ăn ba bữa, lương thực trong nhà chống đỡ đến lúc thu hoạch vụ chiêm cũng
không thành vấn đề.
Có một cái lò, thì lại tiện cho Từ Đông Thăng, hàng ngày nướng khoai lang. Mùi
thơm đó đối với nhà hàng xóm thì rất hấp dẫn, đối với Lâm Tuệ mà nói, ngửi
nhiều chính là ngán rồi.
“Thích ăn khoai lang? Hay là nhân lúc trời đẹp, chúng ta làm ít khoai lang sấy để
dành? Lúc rảnh có thể nhai hai cây cho ngọt miệng. Mỗi ngày ăn khoai lang
nướng cũng dễ thượng hoả”
Từ Đông Thăng cũng là buồn chán, có đồ ăn để trông ngóng mới vui vẻ.
Lâm Tuệ dùng phương pháp ba hấp ba phơi, khoai lang sấy làm ra đủ vị ngọt lại
mềm, không giống loại phơi khô bị cứng. Từ Đông Thăng quả thật rất thích ăn,
bình thường không có gì ăn vặt, liền nhét một nắm vào túi, miệng ngứa ngáy thì
nhai một cây.
Trẻ con nhà hàng xóm thèm đến phát khóc~
Lâm Tuệ cười anh toàn lấy bọn nhỏ ra trêu đùa, mỗi đứa trẻ đều chia cho hai cây,
dỗ bọn nhỏ hàng ngày chạy sang chơi, còn chủ động giúp việc.
Từ Nhị Tẩu vốn không vui, không làm việc nhà mình lại chạy đi làm việc cho
người khác. Nhưng trời lạnh, bọn nhỏ đến nhà lão Tam chơi còn có thể sưởi ấm
bên lò, mùa đông năm nay nhìn là thấy đã tựu ít đi bệnh rồi.
Chậm rãi, cô ấy cũng kêu lên Từ Đại Tẩu cùng nhau qua, ngồi ở nhà chính vá
quần áo hoặc là đan giỏ tre. Ba nhà náo nhiệt vui vẻ, trong lòng Từ Mẫu cũng rất
vui.
Ngày tháng cứ thế từng ngày trôi qua, bước vào tháng 1 năm 81, Lâm Tuệ đột
nhiên nhớ tới nhất kiện sự việc quan trọng.
Trong giấc mơ, vào một hôm gần Tết Nguyên Đán, Từ Đông Thăng đột nhiên
mang một thân đầy thương tích trở về. Theo lời anh nói, là đi giúp huynh đệ đòi
lại công bằng.
Mà đây, là khởi đầu cho bi kịch của gia đình họ.
——————–