Đường chỉ tay cong queo, phân nhánh quá nhiều, không nhìn rõ phương hướng.
Lâm Tuệ bỗng nhiên nắm chặt bàn tay, rồi cười nói với Từ Đông Thăng: “Mấy hôm
trước thời tiết không tốt lắm, hôm nay thì đất đã khô rồi. Chúng ta về nhà mẹ đẻ
lâu như vậy, cũng phải mang chút đặc sản về chứ nhỉ?”
“Thế này, hôm nay chúng ta cùng nhau lên núi xem thử, nếu có thể bắt được thú
rừng gì đó mang về, cũng để cha mẹ vui mừng một chút”
Vợ mình đúng là hiền hậu hiếu thuận, Từ Đông Thăng gật đầu lia lịa, trong lòng
rất hài lòng, “Được, đều nghe lời em”
Bố Lâm ở một bên cũng nói: “Đúng là nên như vậy, đã làm phiền bà thông gia
mấy ngày rồi, phải mang chút đồ về. Thằng Cả, thằng Hai cũng đều cùng nhau lên
núi đi, cho dù hái chút rau dại cũng có thể thêm chút tươi mới cho bữa cơm”
“Vâng”
Đợi Lâm tiểu đệ từ bên ngoài về đến nhà, thì phát hiện mấy người đều đã lên núi
rồi.
Thật là phiền chết đi được, lúc nào cũng không cho cậu chơi cùng!
Bây giờ thời tiết vẫn chưa ấm lại, rau dại tự nhiên không nhiều. Bất quá vừa mới
mưa xong, mọc không ít nấm và địa bì thái.
Có thể nói như thế này, hai thứ này tràn đầy hương vị của mùa xuân. Bọn hắn là
người trong núi, vào xuân, không ăn chút rau dại là cảm thấy mùa xuân chưa tới.
Bọn hắn lúc nhỏ gần như lớn lên trên núi, biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể
ăn.
Từ Đông Thăng lại là lần đầu tiên đi hái nấm, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Bởi vì nghịch ngợm, lúc nhỏ anh ấy toàn bị véo tai dạy dỗ, nấm có độc, không thể
tùy tiện hái ăn.
Gặp được chuyện vui, anh ấy vui vẻ giống như một đứa trẻ, cứ đi tới đi lui, tìm
được loại nấm nào chưa thấy bao giờ là lại đến hỏi Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ đều kiên nhẫn nói cho anh ấy biết tên của các loại nấm, làm thế nào mới
ăn ngon, nói đến mức nước miếng của anh ấy sắp chảy ra, sự nhiệt tình hái nấm
càng dâng cao.
Trong nháy mắt anh ấy xoay người, Lâm Tuệ không cẩn thận giẫm phải một mảng
rêu xanh, ngã nhào xuống.
“A!”
Từ Đông Thăng giật mình, làm rơi cả cái giỏ trong tay, chạy tới đỡ cô ấy dậy.
“A Tuệ, em sao thế? Có sao không?”
Mắt cá chân của Lâm Tuệ truyền tới một trận đau nhói tim, nước mắt không
ngừng rơi.
“Hít —— đau quá, em bị trẹo chân rồi”
Từ Đông Thăng kiểm tra từ trên xuống dưới, cánh tay, đầu và những chỗ khác
đều không bị thương, chính là bị trẹo chân.
Anh vợ cả và anh vợ hai đều đi tìm xem có dấu vết của thú rừng nhỏ thường lui
tới không, nhưng là cũng ở không xa, nghe thấy tiếng hét liền chạy tới.
“Sao thế này? Bị thương à?”
“A Tuệ không cẩn thận bị ngã, trẹo chân rồi”
Lâm đại ca nghe nói là trẹo chân, còn cảm thấy may mắn một chút. Trên núi cái gì
cũng có, lá rụng, đá, thú rừng, bẫy, vv, làm việc trong núi, bị xước, trầy da, trẹo
chân đều là nhẹ, có chuyện gì ngoài ý muốn thì khởi điểm đều là gãy xương.
Cho nên thầy thuốc trong thôn của bọn hắn mới nhiều hơn các thôn khác một
hai người, đều là lãnh đạo an bài người đến bệnh viện học tập.
Lâm đại ca cẩn thận kiểm tra vết thương, không nặng.
dau/chuong-31-treo-chanhtml]
“Không sợ, vết thương nhỏ thôi. Ở nhà còn có dầu thuốc, xoa một chút, nghỉ ngơi
thêm vài ngày thì tốt rồi”
Lâm Tuệ được Từ Đông Thăng cõng xuống núi trước một bước, Lâm đại ca và
Lâm nhị ca ở lại phía sau thu dọn nấm và địa bì thái vừa mới bị rơi vãi. Đã nhổ cả
rồi, không thể lãng phí.
Nhìn thấy con gái được Cô Gia cõng về, vành mắt còn đỏ hoe, bố Lâm và mẹ Lâm
sợ nhảy dựng.
“Không sao, chính là bị trẹo chân thôi”
“Mau đặt A Tuệ xuống, ta đi lấy dầu thuốc”
Mẹ Lâm xử lý mấy vết thương nhỏ cho đàn ông trong nhà nhiều lần rồi, nên rất
thành thạo, thủ pháp xoa bóp rất chính hiệu.
Lâm Tuệ lúc nhỏ cũng không phải là chưa từng bị ngã, nhưng là đã lâu lắm không
trải qua, khó chịu giống nhau như lần đầu bị thương. Cô ấy cắn chặt chân
răng, cơn đau thấu tim khiến cô ấy không nói nên lời.
Động tác trên tay của mẹ Lâm rất đúng chỗ, bà mở miệng an ủi: “Bây giờ phải
dùng sức mà day, bằng không đêm nay là sưng lên đấy. Bôi dầu thuốc xong,
nằm nghỉ thêm ba ngày, dự đoán là có thể khỏi không sai biệt lắm rồi. Nhất thiết
không thể dùng chân, cũng không thể đụng nước, bằng không thì coi như xoa bóp
công cốc”
Lâm Tuệ đã khóc xong, giọng nói có chút nghẹn ngào. Cô ấy mang theo vẻ áy náy
nhìn Từ Đông Thăng, “Đông ca, em”
“Chúng ta ở lại thêm bốn ngày nữa, lúc đó cũng mới là hai mươi lăm tháng Chạp,
vẫn tới kịp. Anh gọi điện về cho mẹ là được”
Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy cô khóc, đau lòng muốn chết. Từ Đông Thăng
biết cô đang nghĩ gì, không phải là cô cảm thấy chính mình đã làm lỡ việc về nhà
sao? Cô vợ ngốc này, bản thân đã bị thương thành ra thế này rồi mà vẫn còn nghĩ
cho anh ấy nữa!
Lâm Tuệ: .. Anh nghĩ vậy cũng không sai, miễn cưỡng cũng coi như là “đường
khác cùng đích” rồi.
Mặc dù mẹ Lâm có nhiều kinh nghiệm xoa dầu thuốc, nhưng mắt cá chân của
Lâm Tuệ tối hôm đó vẫn sưng lên một cục u nhỏ, đau đến mức cô phải nhe răng
nhăn mặt, ngay cả cơm cũng ăn không ngon.
Càng nghĩ càng thấy tức giận, nếu không phải vì gã đàn ông thối này, cô cũng
không cần phải chịu khổ.
Bưng chậu đưa nước, xoa eo đấm chân, cô sai khiến người khác lại càng coi là
chuyện đương nhiên.
Mẹ Lâm suýt nữa thì không nhìn nổi nữa, nhà bọn họ không có dạy con gái làm
đại tiểu thư.
Lâm Tuệ: Tự học thành tài.
Cô nằm trên giường ba ngày, vết sưng ở mắt cá chân đã xẹp xuống. Cô thử cử
động một chút, cảm giác đau không còn rõ rệt.
Cô bất đắc dĩ phải dùng khổ nhục kế, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thật sự khiến
mình biến thành kẻ què.
Hai ngày nay Từ Đông Thăng cũng đi theo anh vợ và em vợ lên núi, nấm và rau
dại hái được chất đầy một sọt. Thú rừng vẫn còn ít, chỉ bắt được một con gà rừng
và hai con thỏ.
“A Tuệ, A Tuệ! Em xem anh tìm được cái gì này?”
Áo trước ngực anh phồng lên, còn có thứ gì đó đang cựa quậy, rõ ràng bên
trong có thú rừng còn sống.
Nhưng bất kể là cái gì, Lâm Tuệ cũng tức đến nỗi thái dương giật giật.
Đây chính là áo bông mới may cho anh ta, cứ thế làm bẩn sao? Cả người dính
đầy bùn đất.
Còn đang đợi mùng một Tết mặc đấy!
Từ Đông Thăng không đợi Lâm Tuệ mở miệng, đã vội vàng cởi cúc áo bông ra.
Lâm Tuệ nhìn sang, một cái đầu chó nhỏ lông xù ướt sũng cẩn thận thò ra từ
trong lòng Từ Đông Thăng.
——————–