Từ Đông Thăng phát hiện một người trước đó chê bánh bao của anh bán đắt,
chạy sang bên kia mua bánh bao giờ lại quay về phía anh.
Anh nửa đùa nửa thật nói: “Thế nào? Vẫn cảm thấy bánh bao nhà tôi ăn ngon hơn
chứ?”
Người nọ có chút ngượng ngùng, cười hì hì, “Đứa nhỏ kia chỉ bán bánh bao nhân
rau và màn thầu, đúng là rẻ hơn một chút, nhưng nhân bánh ít dầu mỡ quá, ăn
vào khô khốc, trẻ con không thích ăn”
“Dù sao cũng rẻ mà, đều như nhau cả thôi, nếu tôi mà giảm giá thì cũng không nỡ
cho nhiều dầu như vậy, mua mỡ heo đâu có dễ dàng”
Từ Đông Thăng vẫn nói năng nhỏ nhẹ, không hề tỏ ra tức giận.
“Ông chủ hào phóng thật”
“A ha ha ha, nói thật thôi” Được một tiếng “ông chủ”, Từ Đông Thăng cảm thấy cả
người như ưỡn thẳng lên.
Anh nói cũng không sai, khách quen của anh đa số đều là người có “bát cơm sắt”,
trong túi không thiếu tiền, cho nên mới không nỡ chi nhiều tiền hơn để ăn món
ngon một chút, nhưng người không có tiền trong túi vẫn rất vui vẻ đi mua bánh
bao rẻ để ăn.
Lúc không có khách, Cẩu Tử bĩu môi về phía đối diện, nhỏ giọng nói: “Em còn
tưởng bọn họ sợ hãi rồi sẽ nghỉ ngơi vài ngày không dám ra cửa chứ”
Trước kia lúc bị người khác bắt nạt, cậu đã từng mấy ngày liền không dám ra
cửa.
“Lúc này mà dám ra ngoài buôn bán, hoặc là gan lớn, hoặc là trong nhà thật sự
không còn gì ăn rồi”
Quần áo trên người một già một trẻ kia đều có miếng vá, chắc cũng là dốc hết vốn
liếng ra làm, không thể dễ dàng rút lui được.
Nhưng thấy họ không sao, có lẽ hai tên côn đồ trẻ tuổi kia đã bị tạm giam rồi.
Cẩu Tử kéo tay anh, “Anh, hai người kia có phải là anh vợ của anh không”
Từ Đông Thăng nhìn theo tầm mắt của cậu, hai người đàn ông đen gầy đang đi
nhanh về phía họ, “Đúng là họ thật”
“Anh cả, anh hai, hai anh đây là?”
Lâm đại ca và Lâm nhị ca cũng đang cõng gùi trên lưng, bên trong có đựng đồ.
“Bọn anh ở nhà chờ hai ngày, cuối cùng vẫn muốn ra ngoài thử xem sao. Lo lần
đầu tiên làm không tốt, nên đã giếc 5 con gà, 6 con thỏ”
Vẻ mặt hai người đều lộ rõ vẻ căng thẳng, nói chuyện cũng thở hổn hển.
Sau khi họ trở về, đã kể cho người nhà chuyện em rể bán gà bán thỏ ở trong
thành phố, khiến mọi người đều kinh ngạc, ai nấy cũng đều muốn kiếm nhiều tiền.
Nhất là Lâm nhị ca, sốt ruột đến phát cáu. Con sắp sinh rồi, tiền phạt còn không
biết phải nộp bao nhiêu.
“Có cần em giúp gì không?”
Lâm nhị ca nghiến răng, “Không cần, hôm đó bọn anh đều nhìn cả rồi, về nhà
cũng tự tập luyện mấy lần, tự mình làm được”
Từ Đông Thăng rất kính trọng hai người anh vợ, bèn cổ vũ họ: “Không cần lo
lắng, trên thị trấn nhiều người như vậy, chúng ta cũng không phải bán cho cùng
một nhóm người, sẽ không bán không hết được đâu”
“Dù sao cũng là phải mặt dày, miệng ngọt. Bị từ chối thì tìm khách tiếp theo, hỏi
ba người không được thì hỏi năm người, năm người không được thì hỏi tám
người, thế nào cũng có một người muốn mua chứ?”
Lâm nhị ca gật đầu, đúng là lý lẽ này, chỉ cần có người mua, họ là có thể kiếm
được tiền!
Từ Đông Thăng kể cho họ nghe chuyện hôm qua có tên côn đồ cướp tiền, sau đó
khuyên nhủ: “Lúc ra ngoài thì không sao, lúc trở về mang theo nhiều tiền như vậy
sẽ không an toàn. Các anh thử nghĩ xem, bán thêm một con thỏ là đủ tiền cho các
anh đi mấy chuyến xe rồi? Chẳng có gì quan trọng hơn an toàn cả”
Nghe chuyện này, Lâm đại ca cũng không đau lòng nữa, “Được, lúc trở về chúng
ta sẽ đi xe”
dau/chuong-54-tieu-tien-mua-dong-nat-sat-vunhtml]
Dặn dò đơn giản vài câu xong, Từ Đông Thăng bắt đầu bận rộn bán bánh bao, hai
người anh vợ đi cùng nhau về phía có nhiều người.
Anh bán xong bánh bao, lại đi đến trạm phế liệu.
Đây là nhiệm vụ Lâm Tuệ giao cho anh, đến đây mua báo cũ.
Báo giấy có ích lắm, vừa có thể dùng để gói đồ, vừa có thể nhận biết chữ, lại còn
có thể đem đi dán tường.
Bàn Đại Gia ở cửa vẫn còn nhớ anh, vẫn đang dựa vào chiếc ghế nằm, chậm rì rì
bưng một cái ca trà lớn uống trà.
“Lại đến mua báo à?”
“Vâng, thưa bác, hôm nay có món gì tốt không ạ?”
Bàn Đại Gia lắc đầu, “Ở đây thì có thể có món gì tốt chứ?”
Từ Đông Thăng chắp tay sau lưng đi xem tới xem lui bên trong, người không biết
còn tưởng anh đang đi dạo ở hợp tác xã cung tiêu.
Lúc này, một xe hàng được kéo đến trước cửa trạm phế liệu, một đám người
khiêng khiêng vác vác, vứt hết sang một bên, bụi bay mù mịt.
Từ Đông Thăng có chút tò mò, bèn đi qua vô giúp vui. Đa số là một ít sách cũ, đồ
sứ cũ vân vân, thậm chí còn lẫn cả một ít rác.
Bàn Đại Gia lẩm bẩm chửi thề, đặt ca trà xuống, lại phải vất vả phân loại nữa
rồi.
Một đống đồ sắt màu đen khiến cho Từ Đông Thăng chú ý. Anh ấy lại gần, đưa
tay bới món đồ sắt đó ra từ trong “đống rác”.
Nhìn ghi đông và yên xe, còn có một bộ khung xe lớn, chà–– đây là một chiếc xe
đạp ba bánh.
Bất quá nó đã bị tháo ra chia năm xẻ bảy, không biết thiếu mất bộ phận nào. Có
rất nhiều chỗ đã bị gỉ sét, lốp xe cũng xẹp lép.
Anh ấy quay đầu lại, “Bác ơi!”
Bàn Đại Gia đang muốn làm việc, nên bực bội đáp, “Gào to thế làm gì, gọi hồn
à?”
“Cháu muốn mua cái này, bao nhiêu tiền?”
Ông ta liếc qua một cái, “Năm đồng, mang đi đi”
Có năm đồng thôi!
Từ Đông Thăng khẽ cắn môi, quyết định tiền trảm hậu tấu, móc ra tiền bán bánh
bao hôm nay, vợ đã nói là có thể linh động sử dụng mà.
Trên đường về nhà, hai người tân tân khổ khổ khiêng đồ, tay mỏi đến mức muốn
gãy luôn.
“Anh, anh bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một đống đồng nát sắt vụn này à?”
“Em không tin anh có thể biến đống đồ này thành bảo bối à?”
Cẩu Tử dứt khoát lắc đầu, “Em không tin, đây rõ ràng là rác mà. Anh tiêu sạch số
tiền bán bánh bao kiếm được hôm nay rồi, chị dâu chắc chắn sẽ rất tức giận. Dù
cho chị dâu không giận, thì thím với chú nhất định sẽ tức điên lên cho xem”
Từ Đông Thăng run lên một cái, tai lại bắt đầu nóng ran lên.
Không thể nào đâu nhỉ?