Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 1



Trong căn phòng nhỏ mang đậm dấu vết thập niên tám mươi, một người phụ nữ

trẻ đang nằm trên giường gỗ.

Ánh nắng mùa hè xuyên qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt cô một tầng sáng nhạt.

Mái tóc đen dài xõa tung, hơi rối, ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn. Lông mày

cong, hàng mi dài, sống mũi thanh tú, đôi môi hồng hào khẽ hé — từng đường nét

đều tinh xảo, mềm mại, giống như sinh ra đã để được nâng niu.

Làn da cô trắng đến mức gần như phát sáng, mịn màng không tì vết. Trên người

là chiếc váy ngủ hoa nhí kiểu cũ, vải mỏng, tay chân lộ ra ngoài, trắng nõn đến

mức khiến người ta không dám nhìn lâu.

Ngoài trời nắng như đổ lửa, hơi nóng bốc lên từng đợt. Trong phòng, chiếc quạt

điện cũ kêu cạch cạch, chậm rãi quay đầu, từng luồng gió yếu ớt thổi về phía

giường.

Bên cạnh giường còn có một bé gái chừng bốn, năm tuổi, tay cầm chiếc quạt giấy,

ra sức quạt cho người phụ nữ đang ngủ.

Cánh tay bé run run vì mỏi, mồ hôi chảy ướt trán, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì

nóng, nhưng động tác quạt vẫn không dám dừng lại dù chỉ một nhịp.

Cửa phòng bỗng kẽo kẹt mở ra.

Một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi bước vào. Gương mặt gầy gò, đôi

mắt đen lộ rõ vẻ căng thẳng và lo lắng. Cậu đứng lại, hạ giọng:

“Đừng quạt nữa, thím ngủ rồi”

Bé gái lắc đầu, giọng nhỏ xíu, rụt rè:

“Không được đâu, anh. Thím nói… nếu dừng lại, lúc dậy thím sẽ tức giận”

Thiếu niên mím môi:

“Đưa quạt cho anh. Anh quạt cho”

“Nhưng mà…”

Hai đứa trẻ nói chuyện thật khẽ, sợ làm kinh động người trên giường.

Chỉ là — người được cho là đang ngủ ấy, thực ra đã tỉnh từ lâu.

Lục Mạn Mạn mở mắt trong bóng tối mí mắt, ý thức tỉnh táo đến đáng sợ.

Cái giường dưới thân dù đã lót hai tấm đệm bông mới vẫn cứng ngắc, nằm lâu

đến mức thắt lưng đau âm ỉ. Không phải loại nệm lò xo mềm mại chỉ cần nằm

xuống là lún sâu của nhà cô trước kia.

Căn phòng nóng hầm hập, quạt điện thổi mãi cũng không mát lên được bao nhiêu.

Không có điều hòa, không có hơi lạnh dễ chịu, chỉ có mồ hôi thấm ướt lưng áo,

dính dấp khó chịu.

Cảm giác này rõ ràng đến mức không cần xác nhận.

Cô vẫn chưa xuyên về.

Đúng vậy.

Lục Mạn Mạn xuyên sách rồi.

Hai ngày trước, cô vẫn còn là đại tiểu thư nhà giàu, độc thân, nhàn nhã, có tiền có

nhan sắc, cuộc sống xa hoa thong dong, mỗi ngày đều là hưởng thụ.

Vậy mà vừa mở mắt, không những trở thành phụ nữ đã có chồng, còn là bối cảnh

thập niên — mà không phải nữ chính, cũng chẳng phải nhân vật đáng thương gì.

Cô là người thím ác độc của nam chính.

Trong nguyên tác, người phụ nữ này tính tình cay nghiệt, thích gây chuyện,

đánh mắng nam chính và em gái anh từ nhỏ, còn ngấm ngầm giày vò cả chú

Sáu ruột của bọn trẻ — Chu Nghiêm Phong.

Cuối cùng, tự tay đẩy bản thân đến kết cục chết thảm.

Nếu hỏi Lục Mạn Mạn nên làm gì để thay đổi vận mệnh?

Trong lòng cô chỉ có một đáp án.

— Xuyên về.

mang-theo-nhai-con/1.html]

Xuyên về cuộc sống cũ có tiền, có nhan sắc, có tự do, mỗi ngày đều sống như

thần tiên.

Chỉ tiếc, lý tưởng thì đầy đặn, còn hiện thực thì quá mức xương xẩu.

Xem ra, cô không về được rồi.

Lục Mạn Mạn khẽ thở ra, chậm rãi mở mắt. Ánh nhìn không còn chút luyến tiếc

nào.

Ngay lúc đó, một đôi tay nhỏ bé, non nớt ôm chiếc cốc tráng men đưa tới trước

mặt cô.

“Thím… thím uống nước ạ”

Giọng nói mềm và run, mang theo ý lấy lòng rõ rệt.

Lục Mạn Mạn sững người.

Đôi mắt to tròn đen láy như hai quả nho của bé gái nhìn cô không chớp, trong đó

vừa có sợ hãi, vừa có mong chờ.

Cô nhận ra đứa trẻ này.

Thiếu niên đứng phía sau là Chu Bỉnh — nam chính của câu chuyện, năm nay

mười ba tuổi, vừa lên cấp hai.

Bé gái trước mặt là Chu Chi Chi, em gái cậu, mới bốn tuổi.

Trong ký ức nguyên chủ, mỗi lần cô tỉnh dậy, hai đứa trẻ đều sợ đến mức né

tránh, chỉ hận không thể trốn càng xa càng tốt.

Vậy mà bây giờ…

Bé gái lại giãy khỏi tay anh trai, chạy tới rót nước cho cô.

Không biết là vì sợ hãi đến mức hình thành phản xạ lấy lòng, hay là vì điều gì

khác.

Nhưng khoảnh khắc ấy, lòng Lục Mạn Mạn bỗng mềm xuống.

Ánh mắt cô rơi vào chiếc cốc tráng men cũ kỹ, rồi dời xuống gương mặt nhỏ nhắn

của Chu Chi Chi — và khẽ giật mình.

Bé con rõ ràng đã ở ngoài nắng rất lâu.

Mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm trán và thái dương, tóc bết lại dính trên trán, cả

người như vừa bị hun trong lửa nóng.

Một đứa trẻ bốn tuổi.

Trong cơn ngủ mơ mơ màng màng, Lục Mạn Mạn chợt nhớ lại hình như mình

từng nghe thấy tiếng hai đứa trẻ thì thầm cãi nhau.

Chẳng lẽ… sau khi cô ngủ, con bé vẫn đứng đó quạt cho cô thật sao?

Trời đất ơi.

Lúc trước cô chỉ thấy một cái đầu nhỏ thập thò ngoài cửa, thuận miệng gọi vào

trêu vài câu. Trước khi thiếp đi, hình như con bé còn nghịch chiếc quạt nan, còn

cô thì nửa tỉnh nửa mê, buột miệng nói đại một câu:

“Chi Chi, giúp thím quạt mát một chút đi”

Ai ngờ con bé lại nghe lời đến vậy.

Như thế này chẳng phải càng chứng minh cô chính là “người thím độc ác” trong

mắt bọn trẻ hay sao?

Thôi được rồi.

Lục Mạn Mạn cũng chẳng buồn để ý xem danh tiếng “thím độc” có dày thêm một

lớp hay không. Chỉ là trong lòng không hiểu sao lại thấy… có chút áy náy.

Cô đẩy cái ly nước về phía trước:

Chillllllll girl !

“Thím không khát đâu, Chi Chi uống đi”

Con bé lập tức căng thẳng, ánh mắt hoảng hốt như vừa làm sai chuyện gì ghê

gớm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.