Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 13



Bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng vừa quen thuộc vừa tươi đẹp ở trong sân, hai

tay bà ta vỗ đùi, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Ôi, Mạn Mạn!”

Lục Mạn Mạn mỉm cười, thấy thím đầu đầy mồ hôi, cố ý nói: “Ngài không ở trong

nhà chờ, đi đâu vậy, xem này, mặt bị phơi nắng rồi”

Vạn Hương Liên nhất thời xấu hổ như bị người ta nhìn thấu, vội vàng nói: “Mạn

Mạn, vào ngôi đi, bên ngoài nóng lắm”

Tống Bảo Nguyên nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng vội vàng chạy ra: “Mạn

Mạn làm xong việc, trở vê rồi sao? Cuối cùng cũng đợi được cháu rồi!”

Lục Mạn Mạn/Làm gì mà vội thế, tôi có chạy đâu”

Chillllllll girl !

Cô nói thật khiến người ta bị nghẹn, nhưng vẫn cứ phải nở nụ cười, khiến người

ta nói cái gì cũng không đúng, chỉ có thể cười theo.

Hai người mời cô vào trong phòng, lúc này cũng không thể lật lại nợ cũ nói về

chuyện cô thuê phòng không trả tiên, hai vợ chồng già đến đây mang theo trách

nhiệm nặng nề mà con trai giao cho, tới nhận lại người bà con này, một câu không

hợp là trở mặt thì không có lợi cho họ.

Ngược lại không ngừng khen Lục Mạn Mạn: “Mạn Mạn, bây giờ cháu có tiền đồ

hơn chị cháu nhiều, vợ của sĩ quan có khác, nhìn đồ đang mặc trên người này”

Lục Mạn Mạn ngắt lời,”Đừng có cứ mở miệng là vợ của sĩ quan, đã là thời đại nào

rồi mà còn gọi cái tên cũ như vậy’

Cô kéo một cái ghế ngồi xuống, lười biếng tựa vào lưng ghế, mở miệng hàn

huyên: “Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi”

Trong nháy mắt này khiến hai ông bà mở máy hát, từ bốn năm nay theo cha mẹ

và cậu của Lục Mạn Mạn mở nhà máy thế nào, nói đến bây giờ, trọng điểm nhấn

mạnh bọn họ đã từng thân thiết với nhà Lục Mạn Mạn đến mức nào.

Lục Mạn Mạn chán nản ngáp một cái, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên cổ tay thô

ráp của thím.

Vạn Hương Liên giật mình, theo bản năng muốn giấu tay đi.

Lục Mạn Mạn nói: “Thím, chiếc vòng vàng mà thím đang đeo trên tay kia, cháu

thấy rất quen, không phải là cái vòng trước kia của mẹ cháu chứ?”

Vạn Hương Liên còn muốn lừa gạt, Lục Mạn Mạn không cho bà ta cơ hội: “Mau

tháo xuống cho cháu xem”

Vạn Hương Liên đành phải căng da đầu, tháo xuống đưa cho cô.

Lục Mạn Mạn nhận lấy, lập tức bước vào diễn sâu, vừa cẩn thận nhìn chiếc vòng,

vừa lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, thút thít nói: “Khó trách

trông quen quen, cháu nhớ rõ hoa văn này, là vòng tay của mẹ cháu, cháu không

ngờ tới còn có một ngày, có thể nhìn thấy di vật của bà ấy”

mang-theo-nhai-con/13.html]

Vạn Hương Liên không khỏi đứng lên,”Mạn Mạn, cháu nhầm”

Bà ta còn chưa nói xong, ông già nhà bà ta đã tự làm chủ trương, nói: ‘Mạn Mạn,

cháu không nhìn nhầm, đây là di vật của mẹ cháu, thím của cháu đã cất giữ cho

cháu mấy năm nay, bây giờ là là lúc trả vật cho chủ”

Vạn Hương Liên nhìn chằm chằm ông già nhà mình, hận không thể cho ông ta

một cái xoang mũi lớn, đó là vòng tay vàng đó, là vòng tay vàng!

Nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta có lẽ muốn Mạn Mạn ghi nhớ chút tình cảm này,

xong rồi mới dễ bảo cô ta làm việc, vì vậy chỉ có thể đau lòng nhìn Lục Mạn Mạn

cẩn thận bọc chiếc vòng vàng bằng khăn tay và cất nó đi.

Thật ra, trong sách căn bản không nói mẫu thân của nguyên chủ có chỉ tiết nhỏ

như một chiếc vòng tay vàng hay không, Lục Mạn Mạn vô tình nhìn thấy chiếc

vòng tay vàng tuy đã trở nên tâm thường qua nhiều năm tháng nhưng nó được

làm rất tỉ mỉ, tinh tế, hoa văn chạm nổi trên đó rất tinh xảo, không tâm thường,

giống như phong cách thời cuối nhà Thanh hoặc là thời Trung Hoa Dân Quốc.

Đôi vợ chồng già có thể có thứ tốt này sao?

Chắc chính là lúc đấu với cha mẹ của nguyên chủ nào năm đó, trộm đi từ trong

nhà của bọn họ, còn không biết xấu hổ nói giữ nó giúp.

Lục Mạn Mạn vì chiếc vòng tay này mà nguyện ý nghe nhiều lời nói nhảm của hai

vợ chồng già như vậy, bây giờ đã đạt được mục đích, còn ở lại chỗ này làm gì.

Cô đứng dậy: “Được rồi không còn sớm rồi, cháu không quấy rầy nữa, hai đứa trẻ

còn đang đợi ở bên ngoài. Hôm nào có thời gian, chúng ta lại ngồi xuống nói

chuyện”

Hai vợ chồng già lập tức được sủng ái mà lo sợ, nhao nhao gật đầu: “Đúng đúng,

rốt cuộc thì chúng ta là bà con, về sau phải thường xuyên qua lại mới tốt!”

Còn ân cần tiễn Lục Mạn Mạn ra ngoài.

Kết quả trở về đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, sao còn chưa nhắc tới

chuyện làm việc cho con trai, đã để cho cô ta đi rồi?

Hai vợ chồng già một lòng muốn kéo quan hệ trước kia, kết quả không làm xong

chuyện, còn bồi thường một cái vòng tay vàng, nghĩ lại mà đau lòng muốn chết,

chỉ trích lẫn nhau hồi lâu, cố gắng đuổi theo để gọi người về, Lục Mạn Mạn đã

biến mất từ lâu.

Lục Mạn Mạn đi ra ngoài một buổi chiêu, mặc dù có Chu Bỉnh bung dù nên không

bị phơi nắng, nhưng dù sao thời tiết nóng, trên người lại đổ mồ hôi đầm đìa, về

đến nhà là định tắm rửa một cái.

Cô gọi Nhóc Chi Chỉ: “Chi Chi, lên tâng tắm với thím đi”

Chi Chi hoàn toàn không có sự kháng cự đối với việc tắm rửa của hầu hết trẻ em,

ngược lại cô bé hoa chân múa tay vui sướng như một con khỉ nhỏ: “Vâng!”

Bởi vì cô bé biết thím giúp bé tắm rửa, vừa không bị nước vào mắt và tai, còn có

thể nhẹ nhàng xoa tóc và gội đầu cho cô bé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.