Chu Nghiêm Phong hiện tại thực sự không có chút sức phản kháng nào đối với
khuôn mặt nhỏ nhắn cùng nước da trắng như tuyết này của cô, cô ngẩng đầu
nhìn anh, anh không kìm lòng được lại muốn hôn cô, yết hâu lăn lộn, nói chuyện
chính trước: “Muốn đi thì đêm nay chúng ta đi”
Lục Mạn Mạn “A” một tiếng thật nhỏ, dừng động tác nghiên cứu bao cao su lại,
ngẩng đầu nhìn anh.
Lại nói: “Em muốn đi xe, thì chúng ta lái xe đi, đi tàu hỏa cũng được, anh gọi Tiểu
Từ mua vé”
Lục Mạn Mạn đáp: ‘Đi đâu?”
Chu Nghiêm Phong cười hôn lên trán cô, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Từ, anh
hiển nhiên đã sớm sắp xếp, chỉ chờ cô xác nhận.
Tuy nhiên: “Không lái xe, chúng ta đi tàu’
Chiếc xe kia của anh nếu mà đi đường dài sẽ khiến cho mông của cô gãy làm
đôi mất.
Cô vội vàng nói: “Đi đi Lần này Chu Nghiêm Phong mặc quần tây, đi giày da, Lục
Mạn Mạn lấy cho anh một chiếc áo Cashmere cổ cao mặc bên trong, trên cổ quấn
một chiếc khăn Cashmere cùng màu với áo, cả người ăn mặc bảnh bao không
cần phải bàn.
Còn có chiếc hộp cô lấy ra từ cặp của anh.
Lục Mạn Mạn tắm rửa xong, Tiểu Từ cũng tới, đi theo là một gã tham mưu cấp
dưới của Chu Nghiêm Phong, hai người hỗ trợ mang hành lý của thủ trưởng cùng
với thủ trưởng phu nhân lên xe, sau đó theo Chu Nghiêm Phong và Lục Mạn Mạn
lên xe lửa.
Thời gian gấp gáp, Lục Mạn Mạn tắm rửa trước, Chu Nghiêm Phong xuống tầng
nói với cha mẹ một tiếng, đi lên thu dọn đồ đạc của hai người, đồ đạc của bạn gái
đặc biệt phải thu dọn cẩn thận, những chai lọ, sản phẩm chăm sóc da cũng phải
mang theo cho cô.
Năm ngoái Lục Mạn Mạn có mua một chiếc áo khoác lông chồn ở cửa hàng Hữu
Nghị, màu vàng sữa rất hiếm thấy, chất liệu nhung cộng thêm màu sắc này thật
sự quá đẹp, cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng nó.
Nhưng để mặc cho lễ mừng năm mới, cô mặc một bộ đồ màu đỏ xinh đẹp, còn
chưa kịp mặc chiếc áo khoác chồn này, mặc ra ngoài ngồi xe lửa vừa ấm áp vừa
thoải mái, hai bên thắt lưng được buộc tùy ý lộ ra vòng eo nhỏ, trên cổ đeo khăn
lụa Chu Bỉnh tặng ngày hôm đó, tóc dài xõa trên vai, trên đầu đội mũ nồi bằng
nhung mềm mại cùng màu với áo khoác.
Vừa thoải mái vừa thu hút.
Chu Nghiêm Phong không thể không làm việc, quanh năm suốt tháng không có
mấy ngày nghỉ ngơi, mặc dù năm mới cũng chỉ có thể ở nhà nửa ngày, chuyến đi
này giữa chừng không tránh khỏi việc phải xử lý công vụ, bởi vậy ngoại trừ Tiểu
Từ anh còn mang theo một tham mưu, họ Hàn, gọi là tham mưu Hàn.
8 giờ tối, bốn người cùng nhau lên tàu.
Sau đó, trong tiếng gầm rú của tàu khi tăng tốc, bốn người rơi vào một bầu không
khí vô cùng kỳ lạ.
Lục Mạn Mạn lười biếng dựa vào cửa sổ nhìn bốn phía, lượng khách đông đảo về
nhà ăn tết vào ngày mùng một tết đã không còn nữa, trên tàu cũng không có quá
nhiều người, thậm chí có thể nói là hơi ít.
mang-theo-nhai-con/164.html]
Chỉ riêng trong toa xe này của bọn họ, có vài vị hành khách.
Không có nhiều chỗ trống xung quanh bọn hộ.
Lục Mạn Mạn nhìn sang bên cạnh, Chu Nghiêm Phong từ khi ngồi xuống đã bình
tĩnh nhìn chằm chằm phía đối diện, đúng, anh rất bình tĩnh, chỉ nhìn biểu cảm của
anh hoàn toàn không thể biết anh đang nghĩ cái gì cả.
Lục Mạn Mạn nhìn lại phía đối diện, thắt lưng thẳng tắp của tham mưu Hàn từ từ
sụp xuống, đầu cũng từng chút từng chút cúi xuống, cố gắng mắt nhìn mũi mũi
nhìn tim, không để cho mình phát ra một chút âm thanh nào.
Bàn tay dưới ống tay áo của anh ấy kéo mạnh Tiểu Từ mấy lần.
Lục Mạn Mạn che miệng, buồn cười, thật muốn bổ đầu Tiểu Từ ra xem, dập ai
không dập lại dập đầu lãnh đạo của mình, ánh mắt lãnh đạo của mình giống như
cá mập mà còn hồn nhiên không phát hiện ra, đây không phải là vội vàng tìm
đường chết sao.
Lục Mạn Mạn có thể dùng ba chữ khái quát kiếp trước của cậu ấy, bà dì cười.
Lục Mạn Mạn nghĩ đến bầu không khí lúc đó, sắc trời vừa mới tối xuống, trong
bóng đêm tràn ngập sương mù, bên ngoài chỉ có mấy điểm ánh sáng. Tóm lại cô
đi ra đã thấy trong mắt Tiểu Từ tràn đầy vẻ hâm mộ, mũi chân bất giác kiêng lên,
thân thể nghiêng người về phía trước, trên mặt hiện ra loại biểu cảm này.
Kể như từ lúc đó cậu ấy bắt đầu không khống chế được.
Lúc trước Tiểu Từ và tham mưu Hàn đã thay cô và Chu Nghiêm Phong đóng gói
hành lý ở ngoài nhà nhỏ, cô và Chu Nghiêm Phong tay trong tay đi ra ngoài sau
khi tạm biệt ông cụ bà cụ.
Quá rõ ràng cậu ta muốn dập đầu thán phục.
Chillllllll girl !
Tiểu Từ hết lần này đến lần khác chặn tay anh ấy lại, toàn bộ tâm tư dường như
đều nằm ở trên người cô và Chu Nghiêm Phong, trên mặt hiện lên một nụ cười
vừa vui vẻ vừa mê đắm.
Tiểu Từ ngẩn người vội vàng lắc đầu: “Không, không có”
Lục Mạn Mạn đoán không sai, Tiểu Húc thực sự kinh ngạc trước cảnh tượng cô
và Chu Nghiêm Phong nắm tay nhau đi ra ngoài trong đêm, cậu ta vốn tưởng phu
nhân sẽ mặc bộ đồ màu đỏ của năm mới, không ngờ rằng cô lại đội mũ nhung
mềm mại, mặc áo lông chồn mêm mại chùm kín người, đeo thắt lưng như vậy, làn
da trắng như tuyết và đôi môi đỏ trong bóng đêm đẹp đến kỳ lạ.
Thủ trưởng cũng rất yêu cô, chuyến đi này nhìn thì dễ dàng nhưng lại đột ngột,
thực ra. Tiểu Từ càng nghĩ càng xa, bỗng nhiên thấy phu nhân cười tủm tỉm
nghiêng đầu nói: “Tiểu Từ, có chuyện gì vui nói cho mọi người nghe một chút đi’
Lục Mạn Mạn quyết định cứu mạng cậu ấy.
Chu Nghiêm Phong tỏ ra nghiêm túc: “Đứng dậy”