Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 166



Lục Mạn Mạn rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không tìm

thấy lỗi sai gì.

Màn đêm dân buông xuống, bên ngoài bầu trời và mặt đất hoà thành một mảng

đen kịt, không nhìn rõ được gì cả, đèn trong toa xe cũng tắt ngóm, Lục Mạn Mạn

bỗng thấy buồn ngủ, ngáp một cái rồi dựa vào hõm cổ Chu Nghiêm Phong ngủ

thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy, xuyên qua lớp sương mù đẳng sau tấm kính cửa sổ cô nhìn thấy

tàu hỏa đang đi qua ngôi làng có những làn khói lượn lờ, phía chân trời xa xa

hiện ra tia sáng trắng chói lọi, vào lúc sáng sớm tinh mơ.

Tầm mắt Lục Mạn Mạn nhìn về phía cửa kính, nhìn thấy bóng dáng hai người

phản chiếu lên, dáng người mềm mại không xương tựa vào người Chu Nghiêm

Phong, anh một tay ôm lấy cô một tay câm văn kiện xem.

Đầu lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng hơn mọi ngày.

Sự đụng chạm đột ngột có chút giống như bị điện giật, cảm giác tê dại truyền đến,

Lục Mạn Mạn hừ một tiếng, eo không tự chủ được đột nhiên xẹp xuống, quay đầu

nhìn anh, thì thấy ánh mắt anh vậy mà thay đổi rồi.

Anh nhanh chóng đóng tập văn kiện lại, bàn tay thon dài ấm áp chạm lên cổ cô từ

phía sau nói: “Tỉnh rồi à”

‘Em đói chưa?”

Chu Nghiêm Phong nói với cô bây giờ là 7 giờ, nói vị trí cho cô rồi an ủi: “Sắp đến

rồi, tâm 1 tiếng nữa là đến nơi”

Lục Mạn Mạn thu lại tâm mắt quay người hỏi: “Mấy giờ rồi, sắp đến nơi chưa, còn

bao lâu thì đến nơi”

Khoảng cách giữa các nút áo khoác lông chồn không quá sít nhau, tay anh xuyên

qua kẽ hở chạm vào bụng cô. Lục Mạn Mạn bị khuôn mặt anh cuốn hút, lén lút

nhìn anh chăm chú, nhưng lát sau anh hình như nhận ra được gì đó, đầu khẽ

quay qua nhìn vào mắt cô qua bóng dáng phản chiếu trên cửa kính, vẻ mặt lạnh

lùng ngay tức khắc biến mất, khoé miệng lộ ra tiếng cười khẽ.

Bữa sáng một mặn một chay đặt trong hộp cơm bằng nhôm, miến trộn chay và cá

phi lê nướng.

Lục Mạn Mạn nghiêng đầu, khoé miệng lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, bàn tay

trắng nõn mềm mại vén vạt áo của anh mò vào bên trong, vừa sờ vào đã thấy có

gì đó cộm cộm hơi ẩm ướt thì bị anh cầm tay kéo ra.

Ngay sau đó anh cúi thấp đầu xuống không nặng không nhẹ mà cắn lên môi cô,

sau đó ôm cô lên đùi.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen sâu thẳm, phảng phất như có thể

đem cô hút vào bên trong.

Cơm trên tàu hoả ăn không ngon lắm.

Lục Mạn Mạn ăn trong vòng hai phút, mọi người đều cho rằng cô ấy ăn nhiều

nhưng thật ra chỉ ăn đúng hai miếng, nhai một miếng tận 18 lần.

Chu Nghiêm Phong coi cô đây là đang ngầm phản đối.

mang-theo-nhai-con/166.html]

Chu Nghiêm Phong đặc biệt chọn bữa ăn này cho Lục Mạn Mạn, ở nhà cô cũng

rất thích ăn cá.

Chillllllll girl !

Chu Nghiêm Phong muốn cô cố ăn nhiều thêm nữa để có thêm chút sức lực. vẫn

là không muốn ép cô, kêu cô uống chút nước mật ong nóng, rồi định chút nữa

xuống xe sẽ đưa cô đi ăn một bữa thật ngon.

Khoảng hơn 9 giờ sáng, tàu hoả cuối cùng cũng đến ga.

Lục Mạn Mạn cũng không biết người đến ga đón họ là ai, rồi vẫn lên một chiếc xe

ô tô màu đen hãng Nissan

Chiếc xe rất nhanh đã đi vào làn đường.

Lục Mạn Mạn không quan tâm đang đi đâu, chỉ thích thú nằm bò lên cửa sổ nhìn

ngắm thủ đô.

Nói thực tế thì thủ đô bây giờ không thể so được với các toà nhà của thế hệ sau,

xe sang có thể thấy ở khắp mọi nơi, cho thấy một thủ đô phồn thịnh, nhưng cái cô

thích vẫn là được ngắm nhìn bầu trời trong xanh, mặt đất bao la, cực thích hợp để

làm lên nghiệp lớn!

Sau đó xe đi dần từ nội thành vào ngoại thành, Lục Mạn Mạn có thể nhìn thấy các

dãy núi nối liền nhau ở đằng xa.

Trong lúc Lục Mạn Mạn còn đang nghĩ có phải Chu Nghiêm Phong định bán cô

vào trong núi làm vợ người ta không, trước mắt hiện bức tường đỏ lợp lớp ngói

màu xanh, tòa nhà này hệt như khu vườn tư nhân vậy.

Xe đến trước cổng rồi nhưng chưa dừng lại mà đi vòng qua bức tường bên ngoài

đi vào một cái cổng, sau đó rẽ trái rồi rẽ phải, dừng xe trong khoảng sân có một

cây cầu nhỏ và con suối chảy róc rách.

Tiểu Từ và trợ lý Hàn đi xuống xách hành lý, bên kia có hai người tiến đến trò

chuyện nhiệt tình với Chu Nghiêm phong, lúc Lục Mạn Mạn đi qua thì Chu Nghiêm

Phong đã đuổi họ đi rồi.

Anh dẫn cô đi vào trong nhà.

Đang định đưa cô về phòng, thì nghe thấy tiếng cười của một người con gái ở

bên kia bức tường, một quả cầu lông trắng từ đâu đó bay qua, rơi ngay xuống

chân Chu Nghiêm Phong.

Có điều chạy lên được vài bước rồi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt tươi cười bỗng

nhiên cứng đơ trong giây lát.

Lục Mạn Mạn theo bản năng quay đầu lại nhìn, đôi mắt sáng lên, đó là một nữ

đồng chí, dáng dấp bảnh bao, vẻ ngoài trông tuấn tú như con trai, để kiểu tóc của

nam giới, nếu cô ấy mặc bộ quân phục thì trông sẽ rất giống một nữ giáo quan.

Chu Nghiêm Phong dừng lại cúi xuống nhặt quả cầu lông lên, định vứt lại qua bên

đó, thì có một người ở bên kia bức tường chạy vòng qua, cười sảng khoái nói:

“Đừng vứt, ném qua đây cho tôi đi”

Lục Mạn Mạn quay đầu nhìn Chu Nghiêm Phong, Chu Nghiêm Phong cau mày lại

theo phản xạ có điều kiện, sau đó quả quyết đáp quả cầu lông sang bên kia

tường.

Anh quay lại giữ lấy tay cô: “Trước tiên để bọn họ chuẩn bị bữa sáng cho em đã”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.