Hiếm khi Chu Nghiêm Phong không đến phòng làm việc mà đưa cháu trai cháu
gái ra ngoài đi để tiêu bớt thức ăn.
Anh nói: “Cháu đi hỏi xem thím cháu có muốn đi cùng không”
Lời này anh nói với cháu gái nhỏ, anh chọn cháu gái nhỏ thân thiết với Lục Mạn
Mạn hơn để đảm nhận nhiệm vụ người đưa tin này.
Chu Chi Chi nhảy nhót chạy đi.
Lục Mạn Mạn đang thoải mái nằm liệt trên giường hưởng gió quạt điện.
Chu Chi Chỉ: “Thím, thím, chú bảo chúng ta cùng đi dạo!”
Đi dạo với ông chồng tiện nghi?
Chillllllll girl !
Do nằm không thoải mái hay quạt điện không dễ chịu vậy, đi theo anh không biết
có bị dí 800 con mắt nhìn không nữa, đi ra ngoài với ông chồng này thì lúc nào cô
cũng phải ra sức đối phó cả.
Lục Mạn Mạn không đi, dù có sắc đẹp trước mặt cô cũng nhất quyết không đi, so
với sắc đẹp, mạng nhỏ của bản thân quan trọng hơn nhiều.
Chu Chi Chỉ tiếc nuối truyền lại lời của cô.
Không rõ vẻ mặt của Chu Nghiêm Phong: “Không sao, chúng ta đi”
Bây giờ mọi người không có nhiều hoạt động giải trí, nên đa số mọi người đều
ngủ sớm dậy sơn lắm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, Chu Nghiêm Phong đưa
cháu trai cháu gái đi dạo về thì lập tức sắp xếp cho hai đứa nhỏ rửa mặt đi ngủ.
Tối hôm qua Chu Chi Chi ngủ cùng thím, đệm lò xo vừa mềm vừa thoải mái, dựa
gần thím thơm tho mềm mại, giống như ngủ bên cạnh mẹ vậy, nên cô bé định
chạy đi tìm thím.
Chu Nghiêm Phong còn chưa nói gì, dì Điền đã tự giác ngồi xổm xuống ôm lấy cô
bé: “Chi Chi ngoan, nếu cháu chiếm giường của thím rồi thì chú ngủ ở đâu đây, đi,
ngủ với dì Điền nha!”
Dì Điên dỗ Chi Chi vê phòng.
Chu Nghiêm Phong nhấc chân lên lầu, sau khi rửa mặt xong, anh đi ngang qua
cửa phòng ngủ của Lục Mạn Mạn, bước chân dừng lại, ngón tay đặt lên tay nắm
cửa nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở ra.
Lục Mạn Mạn đâu biết được rốt cuộc ông xã cho không của mình có về phòng hay
không, vì thế cứ để cửa mở luôn, hôm nay bôn ba cả ngày trời ở bên ngoài, cơ
thể cô đã mệt mỏi từ lâu, nằm trên giường mơ màng mà chẳng hay biết, khi đầu
óc còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng bỗng nhiên truyên đến
tiếng động rất nhỏ, cô thoáng giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông vừa mới rửa mặt xong, trên mặt trên tóc
còn dính hơi ẩm ướt, càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, đẹp trai vô
cùng của anh, nét mặt dịu dàng mà bắt mắt, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra một đoạn
cánh tay với màu da khỏe mạnh, đường nét cơ bắp uyển chuyển, hai chân dài
từng bước đi vào.
Tim Lục Mạn Mạn đập thình thịch, là cảm giác rung động, không được, Lục Mạn
Mạn vội vàng kéo tư tưởng không cẩn thận say mê sắc đẹp của anh chồng mình
về, sau đó. Giả vờ ngủ thì đã quá muộn rồi.
Khi cảm giác được ánh mắt anh chạm tới, Lục Mạn Mạn đã vô tình bốn mắt nhìn
nhau, đối diện thẳng với anh.
Đôi mắt anh sâu thắm mà sắc bén, rõ ràng không chứa đựng cảm xúc gì, lại tựa
như có thể nhìn thấu lòng người.
Lục Mạn Mạn muốn né tránh theo bản năng, nhưng trong nháy mắt, tính tình hiếu
thắng kỳ quái của cô chủ nhà giàu đột ngột dâng lên, cứ vậy nhìn thẳng vào anh.
mang-theo-nhai-con/21.html]
Ban đầu Chu Nghiêm Phong vốn đang bước đi về phía trước, bấy giờ bỗng nhiên
dừng lại, anh đứng tại chỗ, tựa như vô tình mà nâng tay kéo cổ áo sơ mi: “Chưa
ngủ à?”
Lời nói này thật vô nghĩa.
Dáng vẻ cô mở to đôi mắt tròn đen nhánh bây giờ, nhìn giống như đang ngủ sao?
Lục Mạn Mạn phát hiện, hai người thật sự vẫn rất xa lạ.
Không khí vô cùng ngượng ngùng khó xử.
Nhớ tới khi cô nằm xuống, váy ngủ trượt lên, bây giờ bắp đùi nhẫn nhụi đang
hoàn toàn phơi bày dưới mí mắt anh, ngón chân cô nhón lấy chiếc chăn mỏng
mùa hè, vội vàng che lên, nói: “À. Sắp ngủ rồi”
Tầm mắt Chu Nghiêm Phong lơ đãng di chuyển theo động tác của cô, sau đó
nhanh chóng thu lại.
Anh tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, tùy ý đặt trong ngăn tủ: “Ừm, vậy ngủ
đi”
Nói xong, cằm hơi nhếch lên, một tay cởi nút áo sơ mi, chỉ chốc lát sau, thân trên
của anh đã được cởi sạch sẽ!
Lục Mạn Mạn: “!!!’
Đây là đang định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao???
Lục Mạn Mạn nhìn lồng ngực rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, cơ ngực
rắn chắc cùng thắt lưng mảnh khảnh hoàn hảo, cô tựa như bị đánh úp đột ngột,
suýt chút nữa đã che ngực kêu lên thành tiếng.
Cô đã đoán được anh mặc quần áo thì gây gò, cởi quần áo lại có da thịt, nhưng
không ngờ dáng người lại xuất sắc đến vậy, còn xuất sắc hơn tưởng tượng của
cô gấp trăm lần.
Từ đầu đến cuối, Lục Mạn Mạn không nỡ chớp mắt lần nào.
Chu Nghiêm Phong nhàn nhạt nhìn cô một cái, xoay người lấy một cái áo ba lỗ
màu đen từ trong tủ quần áo, khoác lên người.
Trong lòng Lục Mạn Mạn có hơi tiếc nuối, tâm mắt chuyển đến bờ mông anh,
chờ đợi thị giác được đánh úp một lần nữa.
Chu Nghiêm Phong mang một cái quần ngủ màu xám đi ra ngoài.
Lục Mạn Mạn: ”’
Không phải dù sao cũng cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, còn đề phòng cô như
vậy sao?
Lục Mạn Mạn không nói gì.
Có điều, chẳng bao lâu sau, Chu Nghiêm Phong đã trở lại rồi.
Có lẽ anh không biết, đàn ông mặc quần màu xám cũng chẳng khác không mặc gì
là bao.