Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 51



Hai mắt Chu Chi Chi sáng rực lên,”Có thật không ạ?”

Trẻ con đáng yêu không phải vì chúng đơn giản, trong sáng như tờ giấy trắng,

không bao giờ biết nói sai sao? Nếu chúng có những suy nghĩ đen tối, tư lợi như

người lớn thì liệu có còn đáng yêu không?

Chỉ là quá vui vẻ nên nói ra sự thật mà thôi.

Cô bé có sai gì đâu?

Chillllllll girl !

Lục Mạn Mạn không muốn một cô bé dễ thương như vậy, mới còn nhỏ mà đã phải

quan sát sắc mặt người khác để nói chuyện. Vì vậy, cô nhéo khuôn mặt nhỏ bé

mềm mại, cười tủm tỉm nói: “Không đâu, Chi Chi của chúng ta vẫn còn là một đứa

trẻ, cho dù có nói sai, như vậy cũng không sao”

Chu Chi Chi như nhận ra được gì đó, nói lí nhí: “Thím, không phải vừa rồi cháu

nói sai”

Lục Mạn Mạn gật đầu khẳng định, có điều,’Không phải thím dạy cháu không phân

biệt đúng sai, trong nhiều trường hợp, chúng ta vẫn phải biết cái gì nên, cái gì

không nên làm”

Chu Chi Chi chỗ hiểu chỗ không gật đầu,’Chi Chi nghe thím”

Lục Mạn Mạn gãi nhẹ chóp mũi cô bé”Ngoan lắm”

Chu Bình chờ ở bên ngoài phòng tắm, Lục Mạn Mạn rửa tay, rửa mặt giúp Chi

Chi, sau đó giao cô bé cho anh trai.

Chu Bình cố ý đến đây để nói với Lục Mạn Mạn: “Dì Điền làm xong cơm rồi”

Lục Mạn Mạn: ”’

Cô không muốn xuống ăn tối, ngồi cùng bàn với Chu Nghiêm Phong, nhỡ đâu sau

khi ăn xong lại bị anh bắt được, tiếp tục răn đe thì sao.

Chu Bình rõ ràng đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, rất ăn ý nói tiếp: “Thím, không

phải thím muốn tắm à, hay là để cháu mang cơm lên cho thím?”

Nam chính này càng nhìn càng thấy vừa mắt.

Một đứa nhỏ hiếu thảo như vậy, làm sao Lục Mạn Mạn có thể từ chối lòng tốt của

cậu bé.

Trước khi đóng cửa phòng tắm, cô đưa tay xoa đầu cậu bé, không hề keo kiệt

khen ngợi: “Chu Bình của chúng ta thật sự đã lớn rồi, biết lo nghĩ cho thím, cảm

ơn cháu nhiều”

Lục Mạn Mạn không biết rằng Chu Bình – người luôn trâm lặng và hướng nội, từ

khi lớn lên đến giờ chưa từng bị bất kỳ người phụ nữ nào xoa đầu.

Mặc dù thím là bề trên, nhưng lại giống một người chị trẻ tuổi xinh đẹp hơn, lúc

đến gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra. Khi được đôi tay

mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa đầu, Chu Bình đứng yên tại chỗ, mặt đỏ bừng

lên.

Chu Bình dẫn em gái xuống tầng lần nữa, khi đến bên bàn ăn, Chu Nghiêm Phong

nhìn thấy trên mặt cháu trai có một vùng ửng đỏ khả nghi.

Chu Nghiêm Phong: “Trên tâng nóng lắm à?”

Chu Nghiêm Phong quay đầu dặn dò dì Điền: “Phần cô ấy chút đồ ăn, lát nữa

mang lên”

Nghe thấy chú nói nóng, Chu Chi Chi như bắt được từ ngữ mấu chốt, theo bản

năng bắt chước thè cái lưỡi nhỏ ra, hai tay nhỏ bé quạt gió,’Nóng quá, nóng quá

chú ơi”

Còn không quên hỏi: “Thím cháu đâu?”

mang-theo-nhai-con/51.html]

Sau đó liếc Chu Bình một cái,’Ngồi xuống ăn cơm đi”

Chu Nghiêm Phong khoan dung xoa đầu cháu gái nhỏ, bế cô bé ngôi xuống ghế.

Chu Bình vội vàng nói: “Thím vẫn đang tắm, tạm thời chưa ra được, bảo chúng ta

ăn cơm trước. ‘

Chu Bình: “”

Nhưng cậu bé vừa mới lật mở một quyển truyện thì có một bàn tay to lớn duỗi ra

cướp lấy quyển sách.

Chu Nghiêm Phong trâm ngâm suy nghĩ rôi mới gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, bên ngoài trở nên náo nhiệt hơn, cho dù là đứa lớn hay

đứa nhỏ, tất cả đều chạy ra ngoài sân chơi. Chu Bình không hề tỏ ra thèm khát

sự náo nhiệt bên ngoài, dắt em gái vào phòng khách đọc sách, viết chữ.

Không đợi dì Điền đồng ý, Chu Bình đã tranh trước: “Cháu mang lên cho thím

cũng được”

Nhưng cậu bé đã bị chú của mình “đuổi ra ngoài”.

Chu Bình nghĩ rằng chú muốn hỏi về việc học tập của cậu bé, kết quả chú lại mở

miệng nói: “Cháu ra ngoài chơi đi, Chi Chi giao cho chú”

Chu Bình không thích ra ngoài chơi cùng người khác, chạy tới chạy lui, đuổi nhau

ồn ào, vừa không có ý nghĩa vừa đổ đầy mồ hôi. Thời gian đó không bằng ở nhà

chăm sóc em gái hoặc là đọc một cuốn sách nào đó.

Chu Bình ngẩng đầu nhìn chú.

Lý do của chú cũng rất đơn giản, để cậu bé không ở trong nhà cả ngày, ra ngoài

tiếp xúc với bạn cùng trang lứa nhiều hơn

Trong lòng Chu Nghiêm Phong có chuyện suy nghĩ, anh đi lên tâng.

Trẻ em cả ngày tràn đầy năng lượng, thời gian ngủ cũng tương đối nhiêu. Xem

xong phim hoạt hình, Chi Chi bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lúc này dì Điền cũng đang

bận rộn làm việc nhà.

Sau đó anh dẫn cháu gái nhỏ đi học chữ, rồi cùng cháu gái xem một tập phim

hoạt hình trên tivi.

Chu Nghiêm Phong đứng trước cửa sổ, xuyên qua bức tường thấp của khu nhà,

yên lặng chăm chú nhìn cháu trai đàn đứng không nhúc nhích trong góc, mãi đến

khi có người kéo cậu bé ra chơi cùng, anh mới thu hồi tâm mắt.

Chu Nghiêm Phong giao cháu gái nhỏ cho dì Điền, để dì đưa cháu gái lên tầng

rửa mặt, nghỉ ngơi sớm.

Chu Bình: “”

Lục Mạn Mạn xả đầy nước vào bồn tắm rồi tắm. Mặc dù sau khi tắm xong, cơ bắp

thả lỏng hơn nhiều nhưng lòng bàn chân vẫn còn rất đau.

Về phòng mới phát hiện ra lòng bàn chân nổi lên mấy vết phồng rộp.

Từ trước đến giờ, đại tiểu thư thích nhất là đi giây da, xỏ vào đôi nào cũng thấy

vừa chân, tới tận bây giờ lòng bàn chân chưa từng bị phồng rộp.

Lục Mạn Mạn rất muốn khóc.

Cô cũng quá đáng thương, xui xẻo xuyên sách đến cái thời đại này, tiên, không

kiếm được, đàn ông, không ngủ được, đã vậy còn bị cuộc sống sinh hoạt này mài

giũa, tàn phá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.