“Chậc!”
Các đội viên vây xem đều kinh ngạc.
Họ không phải là chưa từng giếc gà giếc vịt, nhưng không ngờ cô con dâu
thành phố yếu ớt của Giả Thục Phân lại ra tay nhanh nhẹn đến vậy.
Ôn Ninh đương nhiên là nhanh nhẹn. Mẹ cô trước khi mất là nghiên cứu viên ở
viện nghiên cứu, cả ngày chuyên giếc chuột bạch nhỏ, cá chép và lợn con để
làm nghiên cứu.
Ôn Ninh từ nhỏ không ai trông, lớn lên ở viện nghiên cứu, nhìn cũng học được.
Lúc này, Ôn Ninh cẩn thận kiểm tra con gà mái bị mổ bụng, từ bên trong nặn ra
vật thể tròn tròn, có lông tơ bên ngoài, đặt trước mắt.
Giả Thục Phân cúi xuống, nhìn thoáng qua liền nhận ra, “Đây là bắp, bắp mốc!”
Cô đứng dậy kêu la, “Vương Lão Tam, gà mái nhà bà là bị bắp mốc cho ăn mà
chết! Bà lấy cái gì mà đổ lên đầu tôi!”
Thím Vương Tam không chịu thừa nhận, “Cái gì mà bắp mốc, tôi không dùng cái
đó cho ăn! Đúng rồi, Giả Thục Phân, chính là bà dùng bắp mốc cho gà mái nhà tôi
ăn mà chết!”
Thật là dai dẳng!
Giả Thục Phân xắn tay áo muốn đại chiến một trận, Ôn Ninh ngăn cô lại, chỉ vào
con gà mái trên đất nói.
“Thím, mẹ tôi tìm thím để trả trứng thối là chuyện sáng nay, nhưng gà mái nhà
thím có thể bị bắp mốc cho ăn mà chết, ít nhất phải ăn hơn ba ngày rồi. Thím
nghĩ kỹ xem, nó có phải đã ba ngày không đẻ trứng rồi không?”
Sắc mặt thím Vương Tam thay đổi, đúng là như vậy.
Nhà cô ta chỉ có hai con gà mái, đẻ trứng ở một ổ duy nhất nên rất dễ biết.
Hơn ba ngày. Việc cho gà ăn trong nhà cô ta giao cho đời cháu.
Thím Vương Tam đang do dự không biết nên đi tìm người nhà hay là cứ quyết
bám Giả Thục Phân không tha.
Lúc trước nghe thấy bốn chữ “bắp mốc”, trong đám đông, cháu nội thím Vương
Tam là Cẩu Thặng đã lẳng lặng chạy vào nhà.
Nhị Mao lanh lẹ đi theo nó. Lúc này vừa kịp giơ một cái túi chạy tới.
“Tìm thấy hung thủ rồi! Là Cẩu Thặng, nó đem bắp ngâm cho nảy mầm mốc rồi
cho gà ăn!”
Cẩu Thặng đuổi theo muốn giật lại cái túi, đột nhiên bị vạch trần, nó sắc mặt thay
đổi lớn, cũng không giật nữa, quay đầu bỏ chạy.
Quả nhiên, thím Vương Tam xách gậy gộc lao tới, “Thứ hỗn láo, bà đánh chết
mày cái đồ xui xẻo”
“Oa!”
Cẩu Thặng bị đánh khóc thét, tiếng khóc suýt làm tốc mái nhà.
Các đội viên vây xem đều không nhịn được bàn tán.
“Đứa trẻ xui xẻo quá, lặng lẽ làm chết con gà mái nhà. Gác nhà tôi thì tôi cũng
đánh một trận”
“Thím Vương Tam quá không biết điều, chẳng chịu tra người nhà, bắt được dì
Thục Phân nhà ta là cứ oan uổng một trận”
“Đúng vậy, dì Thục Phân nhà ta xui xẻo nhất, mua phải trứng thối, còn bị oan là
giếc gà mái. Hôm nay nếu không nhờ con dâu cô ấy, dì Thục Phân và nhà thím
Vương Tam muốn kết thù rồi”
“Không phải sao. Dì Thục Phân có muốn tìm phiền phức nhà thím Tam không?”
Ôn Ninh cũng đang chú ý. Nếu mẹ chồng trong lòng không thoải mái, muốn gây
chuyện, cô sẽ giả vờ bất tỉnh để dỗ cô về.
Không ngờ Giả Thục Phân lại vui vẻ vẫy tay gọi các cô.
“Đi thôi, Tiểu Ôn, Kim Lan, mau về thôi. Hai đứa đang ở cữ không được thổi gió
đâu, trời tối rồi, sẽ có gió lạnh đấy”
Mấy người đi về.
Có người không nhịn được, “Tính tình dì Thục Phân thay đổi tốt quá, không còn là
đồ ngang ngược nữa”
Có người nói trúng sự thật, “Bà ấy được con dâu giúp đòi lại công bằng, đang vui
đấy. Haizz, bà ấy vất vả cả đời, bây giờ cũng coi như là hưởng phúc rồi”
Chẳng phải sao.
Giả Thục Phân rất vui.
Hồi trẻ cô thủ tiết, một mình nuôi ba đứa con trai.
Cuộc sống của quả phụ trong đội không dễ dàng gì. Thường xuyên bị người ta
kiếm chuyện.
Hôm nay có đội viên mất đồ lại nói là con cô trộm, ngày mai có người đàn ông
không về nhà cũng đến hỏi có phải cô giữ lại người ta không.
Dần dà, Giả Thục Phân học được cách cãi nhau, bất chấp tất cả, trước hết cứ
mắng người ta một trận té tát, sống chết không nhận. Cứ như thể chỉ cần cô nói
to thì cô có lý vậy, vì thế có người ngầm gọi cô là đồ ngang ngược.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng hôm nay, Ôn Ninh không hề thay đổi sắc mặt, nói có sách mách có chứng
giúp cô ‘hạ gục’ thím Vương Tam!
Thật sảng khoái!
Trên đường về, Giả Thục Phân sung sướng khen Ôn Ninh.
“Tiểu Ôn, con cái vẫn nên giống con, đọc nhiều sách, học thêm chút kiến thức
hữu ích, bằng không cãi nhau cũng không cãi lại người khác. Sau này con hãy
cho Tam Muội đi học đi”
Ôn Ninh gật đầu, “Vâng, con sẽ nuôi em ấy học đại học”
Giả Thục Phân run rẩy cô cháu gái trong lòng, cười đến mức mặt đầy nếp nhăn.
“Nha, Nãi đang ôm một cô sinh viên này, sinh viên, vẻ vang tổ tông”
Bên cạnh, Nhị Mao ngẩng đầu lên, kiêu hãnh nói, “Nãi, sau này con cũng là sinh
viên, Nãi không ôm con một cái sao?”
Giả Thục Phân nói lời thật lòng, “Anh con cả ngày đọc sách, niệm đại học còn tạm
được, còn con, nghịch ngợm không giới hạn, học đại học đất đai à?”
Hơn nữa cô chân tay già yếu, cũng không bế nổi nó!
cuoi/chuong-7-truoc-het-phai-hoi-xem-no-co-benh-khonghtml]
Nhị Mao không phục, “Nam đại mười tám biến (ý nói con trai lớn nhanh), sau này
con sẽ không nghịch nữa!”
Ôn Ninh mấy người đều không nói nên lời, chợt cảm thấy Nhị Mao có khả năng
dựa vào cái sự lanh lợi này mà vào đại học được.
“Đi thôi,” Giả Thục Phân chuyển đề tài, gọi con dâu, “Tiểu Ôn, Kim Lan, mẹ nấu
thêm cho mỗi đứa hai quả trứng gà nữa, bồi bổ đầu óc nhiều vào”
Ôn Ninh: “” Thật sự là sắp ăn đủ rồi.
Lưu Kim Lan đi chậm một bước lại đang may mắn: May mà cô ta nghe lời mẹ, đổi
đứa bé. Sau này Ôn Ninh tỉ mỉ bồi dưỡng nuôi vào đại học, đó là bảo bối cô ta
sinh ra.
Bụng Lưu Kim Lan cô ta sinh ra một cô sinh viên.
Hắc hắc.
Cả đám người còn đang ở ngoài sân đã nghe thấy bên trong truyền đến từng trận
tiếng khóc.
Nhị Mao lăng xăng chạy nhanh. Khi mọi người đi đến cửa phòng, cậu vội vàng ôm
một con gà trống kêu khanh khách chạy ra.
“Mẹ ơi, mặt Tiện Muội bị gà mổ, chảy cả máu rồi!”
Giả Thục Phân nhanh chóng bế đứa trẻ đang khóc lớn dưới đất lên.
“Ôi chao, vết thương dài thế này, Kim Lan, mau đi lấy thuốc bôi vào đi, nếu
không sau này sẽ để lại sẹo đấy”
Lưu Kim Lan giật lấy đứa bé từ trong lòng cô, dùng tay áo lau qua loa vết máu, rồi
lại đưa đứa bé đang gào khóc đó ra.
“Lấy thuốc gì chứ, không sao đâu. Để lại sẹo cũng chẳng sợ, nó đâu phải Tam
Muội nhà Đại tẩu, sống là được rồi”
Giả Thục Phân khựng lại, nhíu mày, “Sao lại nói lời này? Con cũng vậy, sao lại để
con bé dưới đất, còn không đóng cửa lại. Hôm nay bị gà mổ, hôm nào bị chó”
Cô không nói tiếp được nữa.
Lưu Kim Lan lại tiếp lời, “Vậy là do số nó không may! Không trách tôi được!”
Cô ta đuổi khéo, “Thôi, mẹ đi nấu trứng gà cho Đại tẩu đi, tôi phải cho Nguyên
Bảo bú sữa”
?
Sữa cô ta không phải nên cho Tiện Muội bú sao?
Giả Thục Phân còn muốn nói gì đó, nhưng rồi nhịn xuống. Cô hậm hực đi vào
bếp.
Ôn Ninh mỉm cười, rồi về phòng.
Cô càng ngày càng mong chờ cái ngày Lưu Kim Lan biết được sự thật.
Chưa đầy hai ngày sau, Ôn Ninh ở trong phòng đã nghe thấy tiếng khóc lớn từ
không xa vọng lại.
Cô và Lưu Kim Lan đều nghi hoặc.
Hai người đứng trong sân, còn chưa kịp đi ra xem, đã thấy Giả Thục Phân hốt
hoảng quay về.
“Vương Lão Tam mấy hôm trước không phải đánh cháu nội cô ta sao? Hôm nay
con trai cô ta đi làm công ở huyện thành về, thấy Cẩu Thặng chỉ có thể nằm bò
trên giường nên rất tức giận, cãi nhau với Vương Lão Tam. Cãi qua cãi lại, Vương
Lão Tam suyễn không thở nổi, ngã xuống đất chết rồi. Nhà cô ta đang chuẩn bị
lo hậu sự”
Ôn Ninh sững sờ.
Không ngờ, cái thím mắt tam giác mập mạp kia lại không tránh khỏi kiếp này.
Bên cạnh, Lưu Kim Lan đột nhiên buột miệng thốt ra, “Chết là đáng đời!”
Giả Thục Phân và Ôn Ninh đều nhìn về phía cô ta.
Lưu Kim Lan vuốt tóc ra sau đầu, “Chẳng lẽ không phải sao? Cô ta bán trứng thối
cho mẹ, hôm đó còn vu oan mẹ bóp chết gà của cô ta, còn nói tôi và Đại tẩu xui
xẻo, bắt đền tiền. Cô ta là tai họa! Chết là đáng đời!”
“Ai, nói thì nói như vậy” Giả Thục Phân thở dài sâu sắc.
“Mẹ chỉ thấy con trai cô ta lần này phải hối hận cả đời”
Đời trước, người hối hận cả đời chính là cô!
Nhân tiện nói đến đây, Ôn Ninh nhân cơ hội khuyên nhủ.
“Mẹ, thím Vương Tam đây là bệnh phát nặng, có thể là xuất huyết não. Bệnh này
kỵ nhất là kích động. Mấy hôm trước mẹ không nên cãi nhau với cô ta, nếu không
cô ta mà xảy ra chuyện, mẹ chẳng phải sẽ hối hận chết sao, có khi nửa đời sau
mẹ đều phải sống trong sự chỉ trỏ của người khác”
Giả Thục Phân ngẩn người, lẩm bẩm nói, “Đúng thế. Sau này mẹ cãi nhau với
người ta, phải hỏi xem cô ta có bệnh không đã”
Ôn Ninh: “” Ý cô là vậy sao?
Mặc dù trước đó đã cãi nhau một trận lớn, nhưng là bà con hàng xóm láng giềng,
khi Vương Lão Tam lo tang sự, Giả Thục Phân vẫn đi viếng và giúp đỡ.
Cũng tiện thể xem một đống chuyện náo nhiệt.
Hai cô con gái đã đi lấy chồng của Vương Lão Tam trở về, biết tin là do em trai
tức chết mẹ ruột, liền cãi vã om sòm.
Lại còn có người nhà bên ngoại của Vương Lão Tam nữa.
Tóm lại là một mớ hỗn độn. Giả Thục Phân về kể lại cho Ôn Ninh nghe, coi như là
giếc thời gian buồn chán.
Hôm nay, hai mẹ con nàng dâu đang lẩm bẩm thì trong sân truyền đến tiếng đàn
ông.
“Mẹ, mẹ ơi, con với Vân Vân về rồi”