Thật sự là quen à? Chẳng lẽ. Cậu ta kinh hãi vì suy đoán của chính mình.
Lý Khoát có một cô bạn gái cũ mà hắn tuyệt đối không nhắc tới. Sau này quen
biết hắn thì không biết đoạn quá khứ đó, thấy bộ dạng lười biếng thường ngày
của hắn còn tưởng đó chỉ là lời đồn.
Tiểu Hắc cũng cảm thấy Lý Khoát không giống kiểu người sẽ để tình cảm ở trong
lòng, nhưng tối nay cậu ta cảm nhận được Lý Khoát cả người đều không bình
thường. Hắn rõ ràng đang phấn khích, đang toát ra một luồng sức sống, ngược lại
làm nổi bật lên cái vẻ u ám như sắp mục rữa của Lý Khoát trước tối nay.
Tiểu Hắc đánh liều hỏi: “Anh, anh sẽ không định đập chậu cướp hoa đấy chứ?”
Đập chậu cướp hoa? Lý Khoát hờ hững nhếch môi.
Hắn không trả lời, nhưng Tiểu Hắc hiểu ngay lập tức. Cậu ta thở dài một hơi:
“Được rồi, mai em đi kiếm việc làm đây”
“Không đến xưởng thằng Nam nữa à?”
Còn đến làm gì nữa, anh em và công việc chỉ có thể chọn 1 trong 2, chuyện này
còn phải nghĩ sao? Cậu ta dù sao cũng đứng về phía Lý Khoát, cho dù hắn có.
thiếu đạo đức đi chăng nữa.
“Anh, cố lên nhé” Cậu ta chỉ biết nói thế.
Lý Khoát cuối cùng cũng lộ ra một tia cười, khẽ “ừ” một tiếng.
Trăng đêm nay ở Nam Thành vừa to vừa tròn, sao trời cũng nhiều. Lý Khoát
ngẩng đầu nhìn trời, tâm trạng bỗng chốc sáng sủa hơn hẳn. Cho dù chuyện cô
yêu đương với người khác khiến tim hắn đau như bị dao cắt, nhưng hắn vẫn vui.
6 năm rồi, cuối cùng hắn cũng gặp được người.
Lý Khoát liếm môi, cảm giác ngọt ngào quen thuộc vẫn còn vương vấn chưa
tan, nỗi niềm chậm chạp dâng lên khiến lòng hắn cũng bắt đầu thấy ngọt ngào.
Doanh Doanh của hắn, đã trở về rồi.
Lý Khoát trở về văn phòng, Tiểu Hắc cũng dứt khoát ở lại đây ngủ luôn. Văn
phòng này có mấy phòng, thỉnh thoảng muộn quá cậu ta cũng ngủ lại, nhưng hôm
nay chủ yếu là cậu ta thấy không yên tâm.
Chuyện này rõ ràng là Lý Khoát thực sự có bạn gái cũ, mà bạn trai cũ của cô ấy
lại đang là anh em tốt của bạn trai hiện tại. Quan hệ phức tạp thật đấy, cậu ta sợ
anh Khoát kích động làm liều.
Lý Khoát tắm rửa xong, nằm trên giường nhắm mắt hồi tưởng lại tất cả những gì
đã xảy ra ở quán hoa quả. Sự tức giận của cô, cái tát của cô, mùi hương của cô,
và nụ hôn của cô.
Tất cả về cô.
Khóe môi hắn từ từ cong lên, cảm nhận trái tim đang đập rộn ràng. Máu trong
người vẫn còn hưng phấn, rõ ràng hắn mệt mỏi rã rời nhưng cũng phải đến gần
sáng mới chợp mắt được.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Thời Doanh ngủ sớm. Cô lên lầu tắm rửa, dưỡng da xong nằm xuống cũng mới
10 giờ. Nằm trên giường, cô lại bực mình mắng Lý Khoát vài câu vì gốc lưỡi vẫn
còn tê dại, rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng mẹ Thời đã dậy dọn hàng. Khi Thời Doanh vươn vai
ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu, mẹ Thời vừa bày hoa quả vừa hỏi: “Tối qua đi
chơi vui không con?”
Nhắc đến tối qua là thấy không vui rồi. Thời Doanh đáp giọng nhạt nhẽo: “Cũng
tàm tạm ạ”
“Lát nữa con mang ít đồ sang thăm ông ngoại nhé” Ngày đầu tiên về cô đã đến
nhà họ Liêu rồi. Thời Doanh định ăn cơm trưa xong sẽ qua chơi với ông cụ.
Mẹ Thời gật đầu: “Đi đi, ông ngoại con mong con tìm được đối tượng kết hôn sớm
lắm đấy. Con với thằng nhóc nhà họ Trần nếu mà thành đôi thì cũng tốt”
Tốt ở chỗ nào? Trần Hiếu Nam tốt hay ví tiền của hắn tốt, hay là cái xe Santana
của hắn tốt? Thời Doanh cười như không cười.
Mẹ Thời nói xong cũng không nhắc gì thêm. Rốt cuộc thì hồi đó bà ép uổng quá
đáng khiến Thời Doanh bỏ nhà đi biệt tích suốt 6 năm trời, vất vả lắm mới liên lạc
được lần này, mẹ Thời chỉ sợ cô lại quay đầu bỏ đi mất.
Buổi trưa Thời Doanh mua ít thịt bò, loại ngon dễ tiêu hóa một chút, lúc này mới
bắt xe đến nhà họ Liêu. Ông ngoại đối xử với cô vẫn rất tốt, năm đó Thời Doanh
rời khỏi Nam Thành, ông ngoại còn lén dúi cho cô một khoản tiền.
Thời Doanh tay xách nách mang đến gần nhà họ Liêu, tìm đúng cửa gõ mấy cái
rồi đẩy cửa đi vào.
Ông ngoại đang chơi chim, nghe tiếng cũng không quay đầu lại: “Không lấy tiền
đâu, lát nữa cậu cứ cầm hai bình rượu thuốc của tôi về mà bóp lưng. Còn trẻ
cũng không thể làm việc kiểu đấy được, già rồi là hỏng hết người”