Ánh mắt Lý Khoát càng thêm âm trầm. Trần Hiếu Nam có thể chiều được cái tính
khí thất thường của cô sao? Hắn đứng dậy, bóng dáng cao hơn mét tám kéo dài
trên đất: “Tao không đi, bọn mày đi chơi đi”
Trần Hiếu Nam đang định khuyên thêm, nhưng thấy giữa trán Lý Khoát nhíu chặt,
mắt đầy tơ máu trông rất mệt mỏi, liền nghĩ lại rồi nói: “Cũng phải, ông ngồi xe
lâu như vậy, về ngủ một giấc cho khỏe, hai hôm nữa anh em mình lại uống một
bữa ra trò”
Lý Khoát không đáp lời, đi thẳng ra đường cái. Tiểu Hắc bị lôi kéo đi tăng hai,
quay đầu lại nhìn thì thấy anh Khoát đi về hướng không phải đường về văn
phòng.
Thời Doanh đi giày cao gót về nhà, đường không xa nhưng cũng chẳng gần,
đường xá Nam Thành lại xấu, cô không cẩn thận bị trẹo chân một cái, tức tối xụ
mặt mắng: “Trần Hiếu Nam là đồ đại ngốc”
Cầu xin cô mấy ngày trời mới hẹn được bữa cơm này, sớm biết phiền phức thế
này, cô có chết cũng không nhận lời hắn. Cô nói không cần đưa, hắn thật sự
đứng nhìn cô đi về một mình.
Sắc mặt Thời Doanh buồn bực, trong lòng cũng chẳng thoải mái. Chủ yếu vẫn là
vì Lý Khoát, ánh mắt lạnh nhạt lại trào phúng của người đó cứ luẩn quẩn trong
đầu cô, còn cả. cái chân hắn kẹp giữa hai chân cô nữa.
Tuy rằng 6 năm không gặp, nhưng cô cũng coi như hiểu rõ hắn. Con người hắn,
thật sự quá cố chấp. Chỉ hy vọng đã qua 6 năm, hắn có thể trưởng thành hơn
chút, hoặc là tối nay chỉ là do đột ngột gặp lại nên mới có chút thất thố. Nói không
chừng 6 năm qua, Lý Khoát đã kết hôn sinh con rồi cũng nên. Ai lại vì một người
đã đá mình mà dừng lại suốt 6 năm chứ.
Giống như cô, mấy năm nay cô rất ít khi nghĩ đến hắn. Gặp mặt lần này coi như
xong, Nam Thành không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, chỉ cần không cố tình tìm
kiếm, xác suất gặp lại là cực kỳ thấp. Cô không hy vọng dây dưa với người cũ,
càng không muốn chuyện cô và Lý Khoát từng có một đoạn tình cảm bị Trần Hiếu
Nam biết được, quá phức tạp, không cần thiết.
Từ quán hoa quả đi vào ngõ nhỏ phải đi qua đường lớn, đèn đường bên cạnh cột
điện thỉnh thoảng lại chớp tắt, Thời Doanh cẩn thận nhìn đường dưới chân.
Khi nhận ra cái bóng dài ngoằng phía sau, tim cô thót một cái, lập tức rảo bước đi
nhanh hơn, cũng may là sắp về đến nhà rồi.
Quán hoa quả đã đóng, cửa kéo đã kéo xuống. Tim Thời Doanh đập thình thịch,
vừa đi đến trước cửa kéo, chiếc điện thoại trong túi xách lại reo lên đinh linh linh,
cô giật mình không cầm chắc chìa khóa, cạch một tiếng rơi xuống đất.
Thời Doanh không dám cúi xuống nhặt, giả vờ trấn tĩnh lấy điện thoại ra nghe.
“Tiểu Doanh, về đến nhà chưa?” “Trần Hiếu Nam” Cô nuốt nước bọt, nghĩ đến
cái bóng đen kéo dài phía sau, định nói gì đó nhưng trong điện thoại truyền đến
tiếng ồn ào bên phía Trần Hiếu Nam, nghe như đang ở vũ trường.
“Tiểu Doanh? Bên này anh nghe không rõ, em đợi tí anh ra ngoài nghe”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Cô nén giận, nếu là ngày thường cô chắc chắn sẽ cúp máy ngay, nhưng hiện tại
cô không biết người đi theo phía sau còn ở đó không. Thời Doanh nghĩ nếu thực
sự có chuyện, cô đập mạnh vào cửa kéo, động tĩnh chắc cũng lớn, hơn nữa điện
thoại đang thông.
“Trần Hiếu Nam” Cô gọi hắn một tiếng nữa, nhưng ngay giây phút đối phương
định trả lời, cô liếc mắt thấy bóng người cao lớn từ sau lưng áp sát lại gần.
Hô hấp cô cứng lại, trái tim như ngừng đập, siết chặt điện thoại định kêu cứu, thì
hắn đã vươn tay nắm lấy tay cô, ấn tắt cuộc gọi cái rụp.
“Là anh”
Giọng nói trầm thấp mang theo sự mệt mỏi vang lên, quen thuộc đến mức cơ thể
tự động hồi ức lại, giọng nói này đã từng thì thầm bên tai cô, từng kích động, từng
kể lể không biết bao nhiêu lời yêu thương.
Mắt Thời Doanh lóe lên, cô còn chưa kịp xoay người thì đã cảm nhận được lồng
ngực rắn chắc rộng lớn dán vào sau lưng, mang theo mùi hương cỏ cây độc
hữu trên người Lý Khoát, lạnh lẽo lại bá đạo.
Hắn một tay nắm lấy tay cầm điện thoại của cô, tay kia tự nhiên vòng qua eo cô,
cằm gác lên vai cô, vùi vào hõm cổ trắng ngần ấm áp, hít sâu một hơi.
Hắn vừa cao vừa to, ép từ phía sau, cô hoàn toàn lọt thỏm trong lòng hắn. Lý
Khoát chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ôm cô ngày càng chặt.
Mãi đến khi Thời Doanh bị hơi thở của hắn bao vây, cả người không được tự
nhiên, lúc này mới mở miệng lên tiếng: “Buông tay”
“Không buông” Hắn áp môi nói, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn.