Hoàn hồn xong, lúc này ông ta mới phát hiện hành động vừa rồi của mình có
chút rụt rè, vì vậy ông ta đã vội vàng hắng giọng nói lại, “Tôi cũng vì suy nghĩ
cho sự an toàn của cô chủ”
Tô Tái Tái lặng lẽ nhìn ông ta một lúc, sau đó trong lúc quản gia vẫn còn đang
ở trong tình trạng tim đập chân run mà bình thản hỏi ông ta một câu, “quản
gia, ông đang nói đến cô chủ kia à”
“Hả” Lúc này quản gia mới sửng sốt, sau đó mới nhớ lại lời mình vừa nói
không có tính cả Tô Tái Tái ở bên trong.
Vừa định mở lời giải thích, Tô Tái Tái đã xoay người rời đi, vừa đi vừa tùy ý phất
phất tay với ông ta nói, “tôi biết rồi, lần sau ra ngoài tôi sẽ dán một tờ giấy ghi
chú ở trước cửa phòng”
Đến nổi quản gia còn chưa kịp nói xong, cô đã không thèm để ý.
Sau khi bước vào cửa thì gặp được một người làm, người làm nhìn thấy Tô Tái
Tái thì sửng sốt một chút, lúc này mới cúi đầu chào, “Cô Tô, cô về rồi”
Tô Tái Tái tùy tiện đáp lại, tuy rằng cô không muốn để ý tới những người làm
này nhưng cũng không thể làm lơ.
Tất cả những điều này đều được quản gia để ý, ánh mắt của quản gia vẫn luôn
hướng theo bóng dáng của Tô Tái Tái khi cô đi lên lầu.
Mang chút nghi hoặc.
Lúc Tô Tái Tái được bà Bạch mang trở về, bà Bạch cũng đã từng xác minh 18
năm qua cô gái này vẫn luôn sống ở một vùng nông thôn trên núi, cũng chưa
đọc qua được mấy quyển sách.
Sau này hai vợ chồng ông chủ cũng đã bí mật điều tra lại việc này, trong quá
trình điều tra đó ông ta cũng biết rất chi tiết.
Nhưng tại sao bây giờ nhìn thấy cách mà cô hành xử đối với nhóm người
làmông ta lại cảm thấy dường như cô không phải là một cô gái nông thôn
chưa trải sự đời?
Đang nghĩ đến điểm này, quản gia liếc mắt liền thấy Bạch Ngữ Dung đang
chuẩn bị từ trên lầu đi xuống, ông ta chợt nhớ tới lời dặn của vợ chồng Bạch
Văn Liên, lập tức định thần lại mà bước nhanh đi đến.
“Tiểu Tái, em đã về rồi à” Bạch Ngữ Dung nhìn Tô Tái Tái đang đi lên lầu, ân
cần mà chào hỏi.
“Cơm trưa hôm nay ba có trở về nhà, còn hỏi em đi đâu rồi. Đúng rồi, em đã ăn
cơm trưa chưa? Có muốn chị bảo quản gia chuẩn bị một chút cơm trưa mang
lên trên phòng cho em không?” Bạch Ngữ Dung tỏ ra quan tâm, dừng một chút
sau đó lại an ủi Tô Tái Tái.
“Em mới quay về, có lẽ vẫn chưa thích nghi. Nhưng mà không sao, có chuyện
gì khó em có thể nói với chị, chị sẽ bảo bọn họ đi làm”
Bạch Ngữ Dung ôn nhu, bộ dạng giống như một người chị gái đang quan tâm
đứa em ngây thơ không hiểu chuyện của mình.
Chiếc váy cô ta đang mặc trên người là được đặt may riêng. Phối với một món
trang sức đơn giản, Bạch Ngữ Dung trông như một tiểu thư xuất thân từ một
gia đình quý tộc.
Còn về phần Tô Tái Tái, cô ăn mặc thuần khiết và đơn giản, toàn bộ số đồ cô
mặc trên người cũng không giá trị bằng chiếc trâm cài làm bằng kim cương
mà Bạch Ngữ Dung đang đeo trên đầu.
Còn chưa kể đồ trang sức mà Bạch Ngữ Dung đeo trên người.
Bạch Ngữ Dùng nhìn chuỗi ngọc đen mà Tô Tái Tái đang đeo trên cổ tay phải.
Mỗi một viên ngọc có đường kính khoảng chừng 1.5cm, đen đến mức không
nhìn rõ chất liệu. Lần đầu tiên Bạch Ngữ Dung nhìn thấy chuỗi ngọc, còn tưởng
làm từ vật liệu rẻ tiền, nhưng nhìn lại thêm lần nữa, cô ta phát hiện trên viên
ngọc có rất nhiều vết xước, lúc này cô mới cảm thấy mình sai rồi.
Có lẽ. đây là chuỗi ngọc được làm từ pha lê.
Mà ngay lúc Bạch Ngữ Dung đang lén đánh giá Tô Tái Tái, lúc này Tô Tái Tái
đứng đó nắm tay vịn cũng thu lại ánh mắt đang nhìn cây trâm cài của Bạch
Ngữ Dung.
Nghe Bạch Ngữ Dung nói xong, lúc này cô mới chuyển ánh mắt nhìn sang
khuôn mặt của cô ta mà gật đầu nói, “Cảm ơn, nếu như thuận tiện thì lúc chị
xuống lầu hãy thay tôi nói một tiếng, để bọn họ đưa chút đồ ăn vặt lên phòng
của tôi đi”
Giọng điệu ra lệnh này tự nhiên đến mức khiến Bạch Ngữ Dung sửng sốt, bàn
tay vốn dĩ đang cầm túi xách hơi siết lại một chút.
Nhưng ngay lập tức đã thả lỏng ra, gật gật đầu cười, “Đương nhiên là không
thành vấn đề”
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy quản gia đã đi lên lầu, nhìn thấy ông ta cau
mày dường như không đồng tình, cô ta liền biết quản gia đã nghe thấy hết
toàn bộ, cô ta mỉm cười nói, “quản gia, chút nữa ông bảo người làm đem đồ ăn
vặt mang lên phòng của Tiểu Tái đi. À, nhớ làm nhiều vị một chút, để Tiểu Tái
đều có thể nếm thử.
Nói xong lại tiếp tục đi xuống lầu, nhìn về phía Tô Tái Tái nói, “nếu như em đặc
biệt thích thứ gì thì để người làm về sau mua nhiều một chút”
“Thịt đi? Mua nhiều thịt một chút” Tô Tái Tái bổ sung, một chút cũng không để
ý nụ cười của Bạch Ngữ Dung đã trở nên cứng ngắt và quản gia đang cau mày.
“Được. Liền để quản gia sắp xếp đi” Bạch Ngữ Dung kiềm chế mà trả lời, đưa
mắt nhìn quản gia.
Sau khi quản gia nghe Bạch Ngữ Dung nói xong thì sắc mặt mới hơi dịu xuống
một chút, nhìn về phía cô ta ôn nhu nói, “cô chủ, loại việc nhỏ này cứ giao cho
tôi xử lý đi. Xe của cô đã được chuẩn bị xong rồi, cô cứ đi làm việc của mình
đi”
Dừng một chút ông ta lại quay sang nhìn Tô Tái Tái, sắc mặt lạnh lùng mà
giọng điệu cũng có chút nghiêm nghị, “tôi sẽ lập tức sai người làm mang lên
phòng cho cô Tô. Cô về phòng trước đi”
Tô Tái Tái không có ý kiến gì, một lần nữa đi về phòng còn nhẹ nhàng nói với
Bạch Ngữ Dung một câu, “học tập cho tốt”, sau đó mới rời đi.
Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, cũng không biết có
phải cô đang giả vờ không.
Mãi cho đến khi quản gia gọi một tiếng, lúc này cô ta mới định thần mà nhìn
về phía ông ta, “quản gia”
“Xe đã chuẩn bị xong, tôi sẽ tiễn cô chủ ra cửa” Quản gia khom người trước
Bạch Ngữ Dung, cung kính nói.
“Tôi tự mình đi ra cũng được, quản gia, ông lo chuyện của Tiểu Tái trước đi”
Bạch Ngữ Dung ngừng lại một chút, cân nhắc nói thêm, “có lẽ đến bây giờ em
ấy vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu”
Quản gia lại không hề động lòng, chỉ nhìn cô ta ôn nhu nói, “không vội, tôi tiễn
cô chủ ra ngoài trước. Ông chủ và bà chủ cũng căn dặn qua rồi, hiện tại
chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của cô chủ”
“Cái nàyđược thôi” Bạch Ngữ Dung lộ vẻ khó xử mà chần chừ một chút, sau
mới miễn cưỡng mà gật đầu.
Ánh mắt lại liếc về phía của Tô Tái Tái, tình cờ thấy cô đã bước vào phòng và
đóng cửa lại. Lúc này mới thu hồi tầm mắt mà nắm tay vịn đi xuống dưới.
Về cuộc nói chuyện vừa rồi với quản gia, cô ta tin chắc từ khoảng cách này cô
ấy hoàn toàn có thể nghe rõ.
Bạch Ngữ Dung ôn nhu mà đi xuống lầu.
Cử chỉ tao nhã, thần thái đúng mực, đây mới là dáng vẻ của cô cả nhà họ Bạch
nên có.
_ _
Tô Tái Tái vừa bước vào cửa, cửa đã tự chuyển động mà không cần có gió, từ
từ chậm rãi đóng lại.
Cửa vừa đóng lại, một vật nhỏ màu trắng liền từ phía trên khung cửa thò ra,
nếu nhìn kỹ một chút liền sẽ phát hiện đó là một góc giấy.