THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 12



Cánh cửa này.

Cũng không đợi cô ấy suy nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Tô

Tái Tái đã đẩy ghế đứng dậy, cầm lấy chuỗi ngọc đặt ở bên cạnh đeo lại lên

trên tay, đi về phía người làm, cười nói: “đi thôi”

“Hả? À” Người làm phục hồi lại tinh thần, nhìn Tô Tái Tái, vừa nghi hoặc vừa

gật đầu nghiêng người tránh sang một bên.

Chỉ là khi Tô Tái Tái dùng tay trái đóng cửa lại, người làm không ngăn nổi sự tò

mò của mình mà liếc mắt nhìn bàn làm việc một cái.

Sau khi người làm thu lại ánh mắt thì đứng ở tại chỗ, chờ Tô Tái Tái đi đến phía

trước, người làm mới đi theo phía sau, lúc này mới giương mắt lên nhìn cô một

cái.

Mũi nhăn lại.

Làm gì mà cắt nhiều giấy trắng đặt ở trên bàn như vậy? Cũng nhàm chán quá

đi?

.. Kỳ kỳ quái quái.

Người làm một bên nói thầm trong lòng, một bên cùng Tô Tái Tái đi xuống lầu.

Một cơn gió nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua mặt đất, bay vào trong phòng Tô

Tái Tái, bụi ở dưới cánh cửa chịu ảnh hưởng của cơn gió, đột nhiên bay lên. Ở

trên không trung lơ lửng.

Mà trong số những tờ giấy đặt ở trên bàn, tờ giấy nằm ở gần góc bàn nhất đã

vỗ nhẹ một cái.

Giống như nó bị làn gió nhẹ này lay động.

Nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong 1,2 giây, trong nháy mắt đã trở lại trạng

thái yên lặng như ban đầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Người giấy nhỏ đang nằm trên chiếc điện thoại di động, hai chân bắt chéo, hai

tay ôm mặt nằm xem video cũng không khỏi kinh ngạc. Nó chỉ nghiêng đầu

nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu vừa xem video vừa lắc lắc chân.

Giây tiếp theo!

Tất cả tờ giấy trắng ở trên bàn đều khẽ rung lên, giống như con bướm vừa phá

kén mà tung cánh bay lên. Tốc độ càng ngày càng nhanh. Nhanh đến mức

dường như còn phát ra âm thanh của tiếng lật sách.

Lúc đến cực hạn thì đột nhiên dừng lại. Những tấm giấy trắng lơ lửng giữa

không trung, có cao có thấp. Mỗi một tờ giấy dường như đều phát ra từng

luồng ánh sáng trắng không giống nhau.

Lúc này người giấy nhỏ mới ngồi dậy, vươn vai xong mới nhảy xuống chiếc

điện thoại, bắt đầu chuẩn bị làm việc.

_ _

Lúc Tô Tái Tái đến nhà ăn, Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung đã ngồi ở đó chờ

cô.

Nhưng lại không thấy bóng dáng của Bạch Văn Liên.

Sắc mặt Hứa Tần Nhã có chút khó chịu, nhưng Bạch Ngữ Dung vẫn như bình

thường, thậm chí khi nhìn thấy Tô Tái Tái còn mỉm cười, chủ động mở miệng,

“Tiểu Tái tới rồi”

Nói xong lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã ôn nhu mở miệng nói, “Mẹ, Tiểu Tái tới

rồi”

Giống như kiểu Hứa Tần Nhã không nhìn thấy, cô ta có ý tốt nhắc nhở.

“Ừm” Hứa Tần Nhã trả lời một cách tùy ý, coi như nể mặt mũi của Bạch Ngữ

Dung mới nhìn về phía Tô Tái Tái đang kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh

nói, “lần sau tới giờ ăn cơm phải tự mình chủ động đi xuống, đừng để người lớn

ở trong nhà phải đợi con”

Tô Tái Tái nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Hứa Tần Nhã mà mỉm cười gật

đầu, “được”

Thế nhưng câu trả lời ngắn gọn và đơn giản này lại khiến cho Hứa Tần Nhã

trong lòng cảm thấy khó chịu.

.Quá không lễ phép rồi, trở về lâu như vậy rồi ngay cả một tiếng “mẹ” cũng

chưa từng gọi qua.

Nhưng ngay thời điểm Hứa Tần Nhã đang ở trong lòng trách móc Tô Tái Tái,

cũng không nghĩ lại bản thân mình, kỳ thật từ lúc cô về nhà cho đến giờ cũng

chỉ gọi là “nó” hoặc cách gọi khác.

Cho nên bà ta đâu có tư cách trách móc Tô Tái Tái ?

Bạch Ngữ Dung đã ngoan ngoãn im lặng từ khi hai người bắt đầu nói chuyện,

cẩn thận bưng chén canh, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Hứa Tần Nhã,

nhẹ nhàng nói, “Mẹ, uống canh đi”

Hứa Tần Nhã vừa nghe thấy thanh âm của Bạch Ngữ Dung xong thì sắc mặt đã

hòa nhã đi rất nhiều, bà ta nhẹ nhàng mỉm cười nhận lấy chén canh, một bên

khuấy canh, một bên mí mắt cũng không nâng nói, “đã về lâu như vậy rồi đừng

chỉ mải chạy ra ngoài chơi, vẫn nên tập trung đọc sách viết chữ đi. Nghĩ kỹ

xem mình rốt cuộc muốn học cái gì”

Chờ một thời gian nữa Ngữ Dung đến đại học Đế Đô, mẹ sẽ tìm cho con một

trường học ở thành phố C. Vừa gần nhà mà giao thông cũng thuận tiện.

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này đã làm động tác đang gắp thức ăn của Tô

Tái Tái dừng lại một lát, trong lòng cô cảm thấy thật khổ.

_ _Làm sao hôm nay mọi người đều nói về chuyện học hành của cô vậy?

Bạch Ngữ Dung lại liếc nhìn Tô Tái Tái một cái, sau khi Hứa Tần Nhã nói xong

thì mỉm cười gật đầu nói, “đúng vậy, Tiểu Tái, nếu em có cuốn sách nào thích

đọc thì cứ đến thư phòng của chị mà lấy một cuốn, sách trong nước và ngoài

nước đều có”

Cô ta mới nói xong Hứa Tần Nhã đã lập tức hiện rõ vẻ mặt không tán thành mà

gọi nhẹ một tiếng, “Ngữ Dung”, đợi Bạch Ngữ Dung nhìn về phía mình lại nói

tiếp, “chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, con phải tận dụng khoảng thời

gian này để cùng với. ”

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này lại dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Tái

Tái, thấy cô đang cúi đầu tập trung ăn uống, bà ta mới tiếp tục: “. cùng Ngạn

Xương học tập một chút kiến thức cơ bản đi”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì cụp mắt xuống, có chút thất vọng, “Mẹ, con biết

rồi”

Dừng một chốc liền cảm thấy có chút áy náy mà nhìn thoáng qua phía Tô Tái

Tái, giống như đang nói, “thật xin lỗi, không giúp được gì cho em rồi”

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái còn đang nghiêm túc ăn cơm, mắt nhìn thẳng.

Ánh mắt của Bạch Ngữ Dung lập lòe một chút, lúc này mới thu lại tầm mắt.

Mà Hứa Tần Nhã sau khi sắp xếp chuyện của Bạch Ngữ Dung xong, lúc này

mới nhìn về phía Tô Tái Tái, tạm dừng một chút bà ta mới miễn cưỡng gọi một

tiếng, “Tiểu Tái”, đợi sau khi Tô Tái Tái ngước mắt lên nhìn bà ta, bà ta mới mở

miệng, “trường đại học mà Ngữ Dung học chính là trường đại học tốt nhất ở

trong nước, mặc dù hiện tại vẫn chưa có khai giảng, nhưng có một vài thứ vẫn

phải chuẩn bị mà học trước. Cho nên nếu như không có chuyện gìthì con

đừng có đi làm phiền chị gái”

“Nếu như con muốn làm chuyện gì thì cứ nói với quản gia, ông ấy sẽ đi sắp

xếp”

“Tôi biết rồi” Tô Tái Tái nghe xong liền gật đầu, dừng một chút lại vừa cười vừa

nói, “Mọi người cũng đã nói qua rất nhiều lần, yên tâm đi, tôi dù có việc hay

không có việc cũng sẽ không đi quấy rầy chị ấy”

Nói xong cũng không thèm nhìn Hứa Tần Nhã một cái, ngược lại đã quay đầu

nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, mỉm cười nói với cô ta, “học tập chăm chỉ nha”

Sau đó lại tiếp tục chăm chú ăn cơm.

Thái độ qua loa, làm Bạch Ngữ Dung không khỏi chớp chớp mắt. Mà Hứa Tần

Nhã càng nhíu mày.

Bà ta nhìn Tô Tái Tái cả nửa ngày, mặt không biểu cảm mà buông đũa xuống,

đẩy ghế đứng dậy.

“Mẹ” Bạch Ngữ Dung thấy vậy, trên mặt tỏ vẻ quan tâm.

“Không có chuyện gì” Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung mà cười nói, “có lẽ

sau bữa trà chiều mẹ đã ăn no một nửa, bây giờ cũng không đói bụng. Ngữ

Dung, con ăn từ từ thôi, mẹ về phòng trước”

Nói xong thì xoay người bình tĩnh duyên dáng mà rời khỏi nhà ăn.

Về phía Tô Tái Tái, đừng nói nhìn một cái, ngay cả chào một tiếng cũng không

thèm chào.

Ngay khi Hứa Tần Nhã rời đi, Bạch Ngữ Dung cũng tỏ ra không có hứng thú.

Thu lại tầm mắt mà một lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái, nhìn chằm chằm vào

gương mặt bất động không một chút biểu cảm dường như không biết chuyện

gì của cô nửa ngày, lúc này mới ôn nhu vừa cười vừa nhẹ giọng gọi, “Tiểu Tái”

Đợi Tô Tái Tái quay đầu lên nhìn thì cô ta mới tiếp tục nói, “chị cũng cảm thấy

không đói lắm, em cứ ăn từ từ, nếu như có món nào đặc biệt muốn ăn, thì cứ

bảo phòng bếp làm cho em”

Nói xong thì mỉm cười đứng lên, lại gật đầu với cô, “chị lên trước đây”

“Được” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó thu lại ánh mắt tiếp tục chậm rãi gắp thức

ăn.

Người làm đứng ở một bên liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó lại nhớ tới đống đồ ăn

vặt mang lên lầu cho cô đã được ăn hết, nhịn không được lại cong môi lên.

Giống như chưa từng ăn qua. Chậc.

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn đống đồ ăn trên bàn mà luyến

tiếc.

.. Quá lãng phí rồi. Không biết có thể gói lại mà đưa cho thú cưng của sư phụ

cô làm đồ ăn vặt không?

Cô một bên nghĩ, một bên nhìn chuỗi ngọc đen đang đeo trên tay.

_ _

Đương nhiên câu trả lời là không thể nào.

Tô Tái Tái tiếc nuối mà rời khỏi bàn ăn, chậm rãi đi lên trên lầu, một vẻ mặt

như đang buồn bực mà nhỏ giọng nói với đám thú cưng, “yên tâm, buổi tối

hôm nay chắc chắn có đồ ăn vặt ngon”

Đúng vậy.

Trong nháy mắt đám thú cưng đã phấn chấn, suýt chút nữa đã quên có một

con đang để ở chỗ tên đạo sĩ giả nữa.

An ủi đám thú cưng xong, Tô Tái Tái liền đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy tất cả tờ

giấy trắng vốn dĩ trải đều trên mặt bàn đã được người giấy nhỏ sắp xếp lại.

Những tờ tốt nhất được đặt ở vị trí đầu, còn lại thì được xếp ở vị trí thứ hai.

Mà nó hai tay đang chống cằm, dựa vào bàn lắc lắc chân mà xem video.

Rung đùi đắc ý, một bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Thấy Tô Tái Tái đi tới, người giấy nhỏ liền nhanh chóng ngồi dậy ấn tạm dừng,

lập tức hướng về phía cô mà vẫy vẫy tay, ra hiệu Tô Tái Tái đi qua.

Bộ dạng này giống như muốn cho Tô Tái Tái xem thứ gì đó.

“Làm sao? Em lại phát hiện ra thứ gì thú vị rồi à?” Tô Tái Tái đóng cửa lại, vừa

cười vừa đi về phía người giấy nhỏ.

Cũng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

Nhìn người giấy nhỏ lấy đồ vật ra, cô lại kinh ngạc liếc nhìn nó một cái, “Ồ, chị

vừa đi xuống ăn một bữa cơm, mà em đã đăng ký tài khoản Weibo cho chị rồi

à”

Tô Tái Tái nhìn tên Weibo mới lập của mình, sau đó quay ra nhìn người giấy

nhỏ đang ưỡn ngực kiêu ngạo nói, “có phải em rất lợi hại không?”, cuối cùng

cô mới đưa tay ra sờ sờ đầu nó nói, “lợi hại lợi hại, em muốn cho chị xem cái

gì”

Ây. Chút nữa thì quên.

Người giấy nhỏ bừng tỉnh, lại nhanh chóng làm ra thao tác, “bẹp bẹp”

Đợi sau khi bấm vào giao diện mới tránh ra, lúc Tô Tái Tái cầm chiếc điện thoại

lên, người giấy nhỏ tự mình bay lên trên vai cô ngồi, lắc lắc chân mà cùng cô

xem.

“Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang?” Tô Tái Tái nhìn gương mặt của blogger weibo mà

buồn cười đọc ra, sau khi lướt qua thấy đối phương có mấy trăm vạn fans mới

cười nói, “hiện tại mọi người đều thích cái này à?”

Một bên nói một bên kéo xuống xem tài khoản của đối phương.

[Thứ đồ vật kia lại tới nữa, lúc trước âm thanh ở dưới lầu, hiện tại nó liền ở trên

lầu. Tôi biết nó đang tìm tôi, cho nên bây giờ mỗi tối tôi đều không dám ngủ ở

căn phòng đã ngủ lúc trước, tôi rất sợ hãi, không biết tại sao nhưng, tôi cảm

thấytôi sắp bị nó tìm thấy rồi]

[Không có ai tin tôi cả, bọn họ chỉ nghỉ rằng tôi lén lút thức khuya để chơi

game nên tính tình mới trở nên kỳ quái. Không! Không!

Không có ai tin tưởng tôi. Tôi sắp bị tìm thấy rồi, tôi sắp bị tìm thấy rồi! Ai tới

giúp tôi? Ai tới giúp tôi?!!]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.