THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 14



Tiếng cười ma quái trầm thấp này truyền đến gần như không thể nghe thấy,

tràn ngập một mùi vị máu tanh lạnh lẽo.

Không ai để ý đến hạt châu đen mà Tô Tái Tái đặt ở trên đồng tiền, lại đang

khẽ lắc lư một chút.

****

Ngô Lục Lục phát hiện ra có chuyện bất thường là vào tầm hai giờ sáng.

Ông ấy đột nhiên mở mắt ra, nữ quỷ đang lơ lửng phía trên người, cánh tay

không có thịt màu xám xanh duỗi thẳng ra, chộp về hướng Ngô Lục Lục.

Trên nóc nhà có mấy con quỷ không biết là loại quỷ gì, cơ thể vặn vẹo nằm

nhoài ở đó, hoặc là cái đầu rơi ở bên cạnh, hoặc là đầu lưỡi, tròng mắt rớt ra,

chuyển động loạn không thể khống chế.

Những con quỷ này không ngờ rằng Ngô Lục Lục đột nhiên tỉnh dậy, thấy ông

ấy mở mắt ra thì bọn nó gào to một tiếng rồi đánh về phía Ngô Lục Lục,

muốn bóp cổ ông ấy.

Ngô Lục Lục hoảng sợ, xoay người tránh thoát, đồng thời lăn thẳng xuống dưới

giường, mãi tới khi cả người ông ấy đụng vào chân bàn bằng gỗ thì mới dừng

lại.

Cái bàn gỗ bị ông ấy đâm sầm vào nên hơi dịch chuyển, viên ngọc đen vốn dĩ

được để trên đồng tiền lập tức rớt xuống mặt bàn rồi lộc cộc lăn xuống dưới

bàn, bật nảy lên hai lần, sau đó không biết rơi vào góc nào mất rồi.

Ngô Lục Lục làm gì có thời gian mà nhớ tới viên ngọc đó nữa, ông ấy chịu

đựng cơn đau vì ngã lăn khỏi giường xong lại cố gắng tránh né công kích của

những con quỷ kia.

Có điều chiếc bàn gỗ bị đập vỡ nát, mảnh gỗ vụn nổ tung, rạch lên mặt Ngô

Lục Lục.

Máu tươi từ từ chảy ra, Ngô Lục Lục sờ lên mặt mình, âm thầm than hỏng bét

rồi.

Mùi máu tươi bay trong không khí, cho dù nhạt tới thế nào cũng có thể khiến

những con quỷ này trở nên điên cuồng.

Nữ quỷ và nhóm quỷ ngửa đầu lên, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi trong không

khí rồi quay đầu qua nhìn Ngô Lục Lục, gào rú trong im lặng. Bọn nó chậm rãi

bò tới từ đủ các hướng, ngăn cản đường đi của ông ấy.

Ngô Lục Lục ngồi dưới đất, lưng tựa vào vách tường mỏng. Ông ấy thở hổn hển

s* s**ng lung tung trên mặt đất, cho tới khi sờ được một cái chân sau của cái

bàn, ông ấy nắm chặt lấy nó, giơ cao trước mặt, tính dùng nó đe dọa quỷ quái

đang không ngừng tiến lại gần.

Nhưng cái này cũng chẳng phải gỗ đào, căn bản không có tác dụng gì cả.

Mà cho dù đây là gỗ đào thật thì cũng chưa chắc những con quỷ này sẽ sợ.

Những con quỷ này ít nhất đã chết hai mươi, ba mươi năm rồi, chỗ này âm u

ẩm thấp, quanh năm không có ánh sáng, là một nơi rất hợp cho bọn nó tẩm

bổ. Đừng nói tới Ngô Lục Lục, cho dù là người giỏi nhất trong nhà ông ấy tới

đây thì đoán chừng cũng không thể bắt bọn nó được.

Chẳng lẽ… Hôm nay ông ấy thật sự phải chết ở đây sao?

Ngô Lục Lục thầm cười khổ, nhưng tay cầm gậy gỗ lại siết chặt hơn, mặc dù

nét mặt hốt hoảng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Cho dù có chết đi nữa, ông ấy cũng không thể hèn nhát được.

Ngô Lục Lục còn chưa nghĩ xong thì đám quỷ trên đỉnh đầu ông ấy đã chịu

không nổi mà gào lên một tiếng, sau đó bổ nhào từ trên xuống.

Cả cái đầu nó dường như chỉ có cái miệng mở lớn, lộ ra cái răng sắc nhọn,

trông giống như muốn nuốt chửng Ngô Lục Lục trong một lần luôn vậy!

Ngô Lục Lục hoảng sợ ngẩng đầu, trong chớp mắt con quỷ đó đã tới gần trước

mặt. Ông ấy vốn không có cơ hội phản kháng.

Ông ấy trợn to mắt, đôi mắt mở lớn tới mức phản chiếu lại cái miệng há rộng

của con quỷ.

Một cái bóng đen từ chỗ nào đó nhanh chóng vọt tới. Ngô Lục Lục cảm thấy

bản thân như hoa mắt, con quỷ vừa nhào tới trước mặt ông ấy, trong chớp mắt

đã không thấy bóng dáng đâu.

Sự thay đổi quá đột ngột, không chỉ mình Ngô Lục Lục ngẩn người, mà cả nữ

quỷ lẫn những con quỷ còn lại cũng sửng sốt.

Mãi tới khi có tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm, ngấu nghiến truyền tới, bọn họ

mới quay đầu lại cùng nhìn qua một hướng.

Thứ gì đó có hình dạng giống với báo đen đang giẫm lên bụng con quỷ kia, nó

cúi đầu xé rách con quỷ thành những mảng lớn, giống như đang thưởng thức

những khối thịt lớn ngon lành vậy.

Khi báo đen nuốt xuống, cổ họng nó phát ra tiếng nuốt “ừng ực”, ăn xong

miếng cuối cùng rồi mà trông nó có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Nó liếp mép một

cái, sau đó từ từ nhìn qua những con quỷ còn lại, nhìn cả nữ quỷ kia nữa.

Chân trước nó cong lên, thân mình hơi cúi nghiêng về trước. Nó phun ra một

hơi, khí đen sát mặt đất tản ra, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.

Ngô Lục Lục cảm nhận được lông tơ đang dựng đứng hết cả lên, ông ấy và

đám quỷ quái đều mở to mắt nhìn “Báo đen”, lúc này ông ấy mới chậm chạp

nhận ra rằng, thứ này còn đáng sợ hơn cả nữ quỷ và đám quỷ quái đó!

Ở trước mặt báo đen, tất cả mọi người đều chỉ là đồ ăn vặt mà thôi!

Nhóm quỷ quái lập tức kêu lên thảm thiết, ngay cả khối thịt tới miệng là Ngô

Lục Lục bọn nó cũng không cần ăn nữa mà cùng với nữ quỷ nhìn “báo đen”

chằm chằm, vừa gầm gừ đen dọa vừa sẵn sàng chạy trốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.