Sao tự nhiên lại lạnh thế nhỉ? Hứa Tần Nhã quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa
sổ, thấy ở bên ngoài trời đang nắng chang chang thì có hơi khó hiểu, nhưng bà
ta vẫn quyết định đi lên lầu lấy một cái áo khoác mỏng mặc lên rồi mới đi ra
ngoài.
Hứa Tần Nhã đi lên lầu, sau lưng bà ta lúc này lại hiện ra một con nữ quỷ đang
đứng ở sau lưng bà ta đang cúi đầu nghe hết những gì nãy giờ mà hai người họ
nói chuyện.
Nữ quỷ vẫn đứng ở đó, chờ tới khi trong phòng khách không còn ai nữa thì mới
từ từ xoay cổ nhìn về phía Hứa Tần Nhã rời đi, tiếng cổ chuyển động kêu ‘rắc
rắc’.
Tròng mắt trắng dã nằm ở phía sau mái tóc ướt nhẹp rối bời, con ngươi màu
đen nhỏ xíu như lỗ kim di chuyển loạn xạ bên trong hốc mắt.
… Nó nghe hết rồi đấy nhé, phải đi báo cho chủ nhân biết mới được.
Đèn trong phòng khách đột nhiên chớp lóe mấy cái làm cho người ta hoa mắt,
sau đó nữ quỷ đã biến mất, không thấy đâu nữa cả.
Mà ở bên kia, Tô Tái Tái đang đi dạo loanh quanh trong con hẻm nhỏ của phố
đồ cổ.
Vừa mới đi vào, còn chưa kịp vẫy tay chào Ngô đại sư thì Ngô Lục Lục đã “Ế!”
một tiếng rồi đứng bật dậy.
Đôi mắt ông ấy sáng lấp lánh nhìn Tô Tái Tái, hai bàn tay chà chà vào nhau,
nhìn cô cười “hì hì!” nói: “Tiểu hữu, cô tới rồi đấy à?”
???
Tiểu hữu?
Tô Tái Tái nghe ông ấy gọi mình như thế thì hơi nghiêng đầu.
Hôm qua còn gọi mình là cô bé, sao nay lại trở thành tiểu hữu nghe thân thiết
quá vậy?
Ngô Lục Lục không biết Tô Tái Tái đang nghĩ gì, ông ấy niềm nở chào hỏi cô
xong thì lập tức lấy ra một cái ly giấy sạch, rót cho cô một ly trà thanh nhiệt.
Ngô Lục Lục đặt ly nước ở trước mặt mình rồi vẫy tay với Tô Tái Tái, cười tủm
tỉm nói: “Mau tới đây ngồi, trời nóng vậy chắc cô khát lắm ha? Tới uống miếng
nước cho mát nè”
Tô Tái Tái nhướng mày một cái rồi từ từ bước tới, cô không ngồi xuống ngay
mà nhìn ly trà thanh nhiệt một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngô Lục Lục nói:
“Ngô đại sư, hôm nay tôi không có tiền đâu nhé”
“Ôi trời, không cần tiền, không cần tiền” Ngô Lục Lục cười ha ha nói rồi lại mời
Tô Tái Tái ngồi xuống: “Tôi mời cô uống nước mà, cô cứ yên tâm uống đi”
Không bắt trả tiền là được rồi.
Tô Tái Tái gật đầu rồi mới ngồi xuống.
Tô Tái Tái cầm ly nước lên uống một ngụm, sau khi đặt ly xuống lại, vừa mới
ngẩng đầu lên thì đã thấy Ngô Lục Lục đang nhìn chằm chằm vào vòng tay
bằng hạt trên cổ tay mình, cô lại làm như không biết mà cười hỏi ông ấy: “Ngô
đại sư, ông đang nhìn cái gì thế?”
“Hì hì hì…” Ngô Lục Lục chà chà hai bàn tay với nhau, nịnh nọt cười với Tô Tái
Tái: “À thì… tiểu hữu à, tôi có thể xem cái vòng tay bằng hạt của cô một tí có
được không?”
Ông ấy chỉ chỉ vào vòng tay bằng hạt rồi lập tức dơ bốn ngón tay phải lên trời
làm ra động tác thề thốt nói: “Cô yên tâm, tôi chỉ ngồi ở đây xem thôi chứ tuyệt
đối sẽ không cầm nó đi đâu hết cả”
Ông ấy còn chưa nói hết câu thì Tô Tái Tái đã tháo cái vòng tay bằng hạt
xuống đưa tới trước mặt ông ấy, không thèm để ý nói: “Ông cứ xem đi”
Dường như đối với Tô Tái Tái thì cái vòng tay bằng hạt này cũng chỉ là một thứ
bình thường mà thôi.
Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái hành động như thế thì có chút giật mình, nhưng
lúc này sự hấp dẫn của vòng tay bằng hạt lớn hơn mọi thứ, nên ông ấy cũng
không nghĩ nhiều mà vội vàng chà lau tay lên quần rồi cẩn thận từ từ đưa tay
cầm nó.
Nhưng ông ấy còn chưa kịp cầm lấy nó thì đột nhiên nhớ tới “Tì Hưu mặt quỷ”,
loại quỷ lợi hại hơn nữ quỷ, quỷ quái không biết bao nhiêu lần, ông ấy nuốt một
ngụm nước bọt rồi từ từ rụt tay về, chỉ dám nhìn vòng tay bằng hạt ở trước mặt
mình mà thôi.
Không dám cầm bằng tay.
Ngô Lục Lục cẩn thận nhìn một lúc vẫn không thể nào nhìn ra cái vòng tay
bằng hạt này có chỗ nào khác lạ, nó dường như chỉ là một cái vòng tay bằng
hạt thủy tinh bình thường mà thôi.
Hơn nữa ở trên hạt thủy tinh còn có rất nhiều vết trầy xước.
Mặc dù có thể không rẻ nhưng sẽ không bị nhầm thành một món đồ có giá trị.
Thì… Kiểu chỉ là mấy cái vòng tay rẻ tiền tầm mười lăm tệ ở sạp lề đường mà
thôi.
Ngô Lục Lục đưa tay làm hành động ‘mời’ với Tô Tái Tái, chăm chú nhìn cô tùy
tiện đeo vòng tay lại, sau đó mới nhìn cô hỏi: “Tiểu hữu, cái vòng tay này là ai
cho cô thế?”
“Hả?” Tô Tái Tái nghe ông ấy hỏi thì ngẩng đầu nhìn rồi mới nói: “Là người lớn
ở trong nhà cho, bảo là mang cho vui”
Biết ngay là người lớn ở trong nhà cho mà.
Ngô Lục Lục gật đầu, câu trả lời của Tô Tái Tái đúng với suy đoán của ông ấy,
chỉ tiếc là hình như cô không có khả năng đặc biệt gì cả, tiếc thật đấy.
Ngô Lục Lục nghĩ thông xong thì nhìn Tô Tái Tái rồi nghiêm túc nói: “Tiểu hữu,
đây là đồ tốt. Cô nhất định phải luôn luôn đeo nó trên người nhé, nó có thể
giúp cô tai qua nạn khỏi”
Tô Tái Tái nhìn Ngô Lục Lục một cái, thấy ông ấy vô cùng nghiêm túc thì thuận
miệng gật đầu, cô liếc nhìn vòng tay bằng hạt trên cổ tay rồi nói: “Tôi nhớ rồi,
cảm ơn Ngô đại sư nhé”
Thấy cô thờ ơ như vậy, Ngô Lục Lục tưởng là cô không tin mình nên vội vàng
nói thêm: “Tôi nói thật đấy, cô nhất định phải giữ gìn nó cho tốt nhé, cái này
quý lắm đó”
Quý lắm hả?
Tô Tái Tái nhìn ông ấy một cái rồi từ từ gật đầu.
Cô nuốt lại câu “Phía sau núi nhà tôi có nhiều cái này lắm, nếu ông thích thì tôi
sẽ cho ông một cái” định nói vào bụng.
Thôi bỏ đi, không nên hù dọa đàn ông tuổi trung niên.
Lỡ đâu dọa người ta rụng hết mấy cọng tóc le que còn lại thì cô mang tội
chết.
Tô Tái Tái vừa nghĩ vừa nhìn cái đầu càng lúc càng hói của Ngô Lục Lục.
Chậm rãi cầm ly trà thanh nhiệt lên uống.
******
Khi Ngô Lục Lục và Tô Tái Tái đang nói chuyện với nhau thì chủ sạp nhỏ quay
về, ông ta vừa ngậm điếu thuốc trong miệng vừa ngâm nga.
Ông ta cũng chỉ kiếm được chút tiền ít ỏi, lại còn đang trong thời kỳ lạm phát
cho nên cũng không trông coi hàng quán cẩn thận, trái lại còn đi kiếm người
chơi vài ván cờ tướng với mình.
Chủ quán bán đồ chơi bằng đường với ông ta không ưa gì nhau, thế nên sau
khi quay đầu lơ đãng nhìn thấy ông ta thì lập tức hừ nhẹ rồi nói quái gở: “Hửm
~?” Lại nói tiếp: “Con chuột sa chĩnh gạo quay lại rồi à”
Dừng lại một chút, sau đó lại đảo mắt, cụp mắt vừa làm những chiếc bánh
đường tròn tròn, vừa lẩm bẩm rề rà: “Hừ, cũng không phải có được nhờ bản
lĩnh của mình thì đắc ý làm gì chứ”
Sự oán giận trong giọng điệu rõ ràng đến nỗi người đứng cách thật xa cũng có
thể nhận ra chứ đừng nói tới người ngồi ngay một bên là Tô Tái Tái.
Cô nhẹ nhàng nhéo nhéo viên ngọc đen đang ngo ngoe rục rịch, quay đầu nhìn
về phía chủ quán bán đồ chơi bằng đường.
Khí đen không ngừng tuôn ra bên ngoài từ thất khiếu* của ông ta, lượn lờ khắp
người. Có vẻ như oán khí trên cơ thể ông ta rất nặng.
Thất khiếu*: là bảy cái lỗ trên mặt bao gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và
miệng.