“Là chú út” Ngô Hạo dừng một chút, đè nén sự kích động rồi mới mở miệng
nói: “Chú út gọi điện thoại về rồi”
“Cái gì?”
Lần này thì đến cả Ngô Thẩm Văn cũng kích động, đứa em trai trốn nhà đi
mười mấy năm trời cuối cùng cũng chịu liên lạc với nhà lại rồi sao?
Ngô Thẩm Văn cũng không quan tâm bình tĩnh hay không bình tĩnh gì nữa, ba
bước gộp lại thành hai bước đi xuống lầu, trực tiếp chạy về phía điện thoại
trong phòng khách.
Mà lão quản gia Ngô đã sớm đứng ở đằng kia, vừa xúc động, hai tay nắm chặt
lấy ống nghe vừa nói chuyện dông dài không ngừng nghỉ với người phía đầu
dây bên kia.
Thấy Ngô Thẩm Văn đến thì lập tức nói với với đầu dây bên kia: “Cậu út, cậu cả
tới rồi”
Rồi đưa ngay microphone cho Ngô Thẩm Văn.
Ngô Thẩm Văn với tâm trạng bị xáo động, sau khi hít một hơi thật sau thì cầm
lấy microphone, vậy đặt lên gần tai, đã trầm giọng nói: “Tên nhóc thối tha, còn
không mau cút về đây”
Tuy trong lời nói ông ấy có vẻ hung dữ nhưng giọng nói lại có đôi chút nghẹn
ngào.
Nghe thấy phía bên kia, Ngô Lục Lục cũng thấy cổ họng nghèn nghẹn, dừng
một chút sau mới vừa cười mở miệng nói: “Không thành vấn đề, nhưng mà anh
phải thay em làm một chuyện mới được”
“Nói” Đừng bảo là một, Ngô Lục Lục có đòi mười chuyện thì Ngô Thẩm Văn
đều sẽ đồng ý.
Vốn dĩ ông ấy tưởng là có việc gì khó thì sau khi nghe Ngô Lục Lục nói xong,
biểu cảm trên mặt có chút mơ hồ.
Thậm chí còn giống như có chút vẻ… “chỉ như vậy?”, khiến cho Ngô Hạo và lão
quản gia đứng nhìn ở một bên cũng rất tò mò Ngô Lục Lục đã đưa ra yêu cầu
kỳ quái gì nữa.
“Được, bây giờ anh sẽ để Tiểu Hạo tự mình làm” Ngô Thẩm Văn dừng một chút
rồi nói tiếp: “Còn em, cút về đây nhanh lên!”
“Biết anh trai” Mũi Ngô Lục Lục ửng đỏ, ông ấy ngượng ngùng sờ mũi một cái.
Đợi người bên kia nói dông nói dài một hồi thì họ mới lưu luyến cúp điện thoại.
Lúc này chủ sạp nhỏ ở một bên đang tính toán sổ sách mới ngẩng đầu nhìn về
phía Ngô Lục Lục, thấy ông ấy còn nhìn chằm chằm điện thoại thì quay người
lấy một gói thuốc lá đập lên trước mặt Ngô Lục Lục.
Đợi đến khi ông ấy nhìn lên thì mới hếch cằm lên nói: “Này, ông sắp đi rồi, tôi
không có gì cho ông nên mời ông bao thuốc vậy”
Ngừng lại một chút để cúi đầu, ông ta ngậm điếu thuốc, nheo mắt vừa bấm
máy tính toán vừa nói chuyện phiếm: “Lão Ngô, ông cũng đã hơn bốn mươi
tuổi rồi, cũng đến lúc phải về thôi…”
“Đúng vậy, nên trở về rồi” Ngô Lục Lục cười, mở bao thuốc lá ra, ngậm một
điếu trong miệng, tựa vào quầy hàng nhìn đường phố bên ngoài, không biết
đang híp mắt suy nghĩ chuyện gì.
Một bên khác, Ngô Thẩm Văn cúp điện thoại xong thì kể lại tình trạng của Ngô
Lục Lục thì thấy trên mặt con trai và quản gia cũng hiện rõ mấy thái độ “Chỉ
bấy nhiêu thôi sao?”, tâm tình cũng trở nên bình thường trong nháy mắt.
Mọi chuyện đã bình thường trở lại. Với vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy trừng mắt
nhìn con trai rồi nói: “Sao con không đi làm nhanh đi?”
Ngô Hạo nghe vậy mới hoàn hồn, gật đầu đang muốn xoay người rời đi, nhưng
lại bị Ngô Thẩm Văn gọi lại nên phải nhìn lại.
“Ba?”
“Con tự mình đi tới thành phố C đưa thư thông báo cho người bạn của chú út
con đi” Ngô Thẩm Văn nói.
“Vâng ạ” Ngô Hạo gật đầu.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Văn Liên dẫn cả nhà đi cúng tổ tiên, thông báo
cho tổ tiên của nhà họ Bạch chuyện Bạch Ngữ Dung thi đậu Huyền Học Viện
của Đại học Đế Đô.
Đương nhiên là Tô Tái Tái cũng có mặt ở trên xe, cũng coi như là được thừa
nhận là người nhà họ Bạch.
Có điều so với Bạch Ngữ Dung thì sự có mặt của Tô Tái Tái dường như chỉ là
tiện đường mà thôi.
Có lẽ là do biểu hiện của Tô Tái Tái khá thờ ơ cho nên khi mọi người đã tới nơi,
đi được nửa đường lên núi thì Bạch Văn Liên còn chủ động tới bên cạnh Tô Tái
Tái nói chuyện với cô với khuôn mặt hiền lành.
“Tiểu Tái à, dạo này công ty của ba có nhiều việc quá cho nên không có thời
gian rảnh dành cho con, con có giận ba không?”
“Hở?” Tô Tái Tái đang gõ tin nhắn lạch cạch, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên
nhìn Bạch Văn Liên, hơi khó hiểu một chút, sau đó dường như là hiểu được lời
của ông ta là gì thì mới cười nói: “Không có giận, bà nội có nói là công việc của
ông rất nhiều”
“Vậy là được rồi, tốt rồi” Bạch Văn Liên cười gật đầu, vừa mở miệng tính nói gì
nữa thì Tô Tái Tái đã lại cúi đầu bấm điện thoại lạch cạch không ngừng.
Hành động của Tô Tái Tái khiến cho Bạch Văn Liên còn đang định nói thêm gì
nữa lập tức nghẹn lại, không có cơ hội để nói ra lời.
Hứa Tần Nhã đi bên cạnh thấy thế thì khó chịu hừ một tiếng.
Nếu như là người khác thì sẽ lập tức nhận ra là đang nói mình, sau đó sẽ
nhanh chóng đàng hoàng lại.
Nhưng Tô Tái Tái lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn vừa bấm điện
thoại lạch cạch không ngừng, lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Tần Nhã một cái.
Ánh mắt như cười như không, giống như là dù đã hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì
nhưng vẫn cứ chẳng thèm quan tâm, lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.
Hành động đó của Tô Tái Tái so với việc hoàn toàn không biết gì cả càng khiến
cho người ta tức hơn.
Hứa Tần Nhã tức đến mức chân mày dựng đứng cả lên, vừa mới: “Cô…” một
tiếng.
Lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị Bạch Ngữ Dung đứng ở bên cạnh ôm lấy cánh
tay, vừa kéo Hứa Tần Nhã qua một bên vừa dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ giúp con
xem thử đồ cúng con đem như thế này là đủ chưa?”
Bạch Văn Liên thấy vợ mình bị Bạch Ngữ Dung kéo đi ra xa, vui mừng gật đầu.
Đợi tới khi quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái thì lại không nhịn được mà khẽ
lắc đầu.
Giọng nói cũng không còn vẻ thân thiết như lúc nãy: “Tiểu Tái, con đứng ở đây
chờ đi”
“Được” Tô Tái Tái cũng không ngẩng đầu lên mà đáp ngay.
Bạch Văn Liên thấy thế thì hơi ngẩn người một lúc rồi mới thầm thở dài một
tiếng rời đi.
Quản gia cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt không đồng ý rồi lập tức đuổi theo
Bạch Văn Liên.
Chờ mọi người đi hết rồi thì Tô Tái Tái mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái,
cô nhún nhún vai thờ ơ và tiếp tục nhắn tin với “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.
Tô Tái Tái chưa bao giờ cảm thấy mình là người nhà họ Bạch, nếu như bà nội
không nhắc nhiều quá thì cô cũng chẳng quan tâm làm gì.
Nhưng mà…
Tô Tái Tái nhìn cái túi xách mà Hứa Tần Nhã vẫn luôn cầm ở trên tay, hơi ngẫm
nghĩ.
Từ lúc trước khi lên xe Tô Tái Tái đã chú ý tới trong túi xách đang không ngừng
tản ra một luồng khí màu đỏ thẫm.
Hình như là… có thứ gì đó đang củng cố nhân quả.
Có điều thứ này vi phạm lẽ thường, dùng không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Hơn
nữa loại nhân quả này sẽ không mất đi dù người đã chết.
Nó thậm chí còn có khả năng sẽ làm cho oán khí càng lúc càng kết nối chặt
chẽ với nhau hơn, mãi cho đến khi không thể nào chia cắt được.
Hoàn toàn đúng với câu “Thành quỷ cũng sẽ không buông tha”
Tô Tái Tái gãi gãi cằm nhìn bóng lưng của Hứa Tần Nhã, vừa lúc đang do dự
không biết có nên khuyên bà ta hay không thì đột nhiên bà ta quay mặt lại
nhìn cô, bốn con mắt nhìn lướt qua nhau.