THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 43



Bà Trình nhỏ lại nhìn Bạch Ngữ Dung, càng nhìn lại càng hài lòng với mắt nhìn

người của mình.

Đang nghĩ đến đây, bà ta lại nghe ông Hứa nói: “Không bằng để cậu của con bé

nghĩ cách một chút? Chị cảm thấy như thế nào?”

Khi nói lời này, ông ta nói với giọng điệu hơi khinh miệt Tô Tái Tái, giống như

đang ban ơn cho cô vậy.

Lúc mới đến, ông ta đã nghe con gái kể vì để giữ thể diện mà Tô Tái Tái lại nói

mình đã tìm được trường học, hơn nữa còn là đại học Đế Đô.

Cũng chỉ có đứa con gái ở vùng quê chưa trải sự đời mới có thể nói chuyện

nực cười như vậy nhỉ?

Nếu con bé biết đại học Đế Đô là kiểu gì thì chắc hẳn cũng không nói như thế

đâu.

Ông Hứa cảm thấy bây giờ mình nói với bà nội Bạch những thứ này, hoàn toàn

là muốn tốt cho Tô Tái Tái, chừa đường lui cho cô. Để tránh cho đến khi người

ngoài biết về lời nói dối buồn cười của cô, khiến hai nhà Bạch, Hứa cũng trở

thành trò cười của thiên hạ.

“À, không cần đâu” Bà nội Bạch nhàn nhạt mở miệng: “Hơn nữa, Tái Tái nói con

bé đã liên hệ trường xong xuôi rồi”

“Mẹ, Tiểu Tái nói năng lung tung, sao mẹ lại tin lời con bé vậy ạ” Bạch Văn

Liên đã nghe Hứa Tần Nhã nói về việc này từ trước rồi, vốn dĩ ông ta còn tưởng

rằng bà nội Bạch không biết, đâu có ngờ bà ấy đã biết, thậm chí còn mù quáng

tin tưởng chuyện quái quỷ của Tô Tái Tái.

Ông ta lập tức nóng vội, cũng không để ý xung quanh còn có khách khứa,

giọng nói cũng to hơn một chút, khiến cho những người gần đó đều rối rít quay

lại nhìn đầy tò mò.

“Cái gì mà nói năng lung tung” Bà nội Bạch nhíu mày khẽ quát Bạch Văn Liên:

“Tái Tái là cháu gái ruột của mẹ, mẹ đương nhiên phải tin tưởng con bé rồi.

Trái lại người làm ba như con sao lại không tin con bé vậy?”

Bạch Văn Liên nghe lời nói của bà nội Bạch, chỉ thấy bà ấy đã già cả nên hồ đố

giống như những người khác.

Chỉ có Bạch Ngữ Dung, lanh lợi dịu dàng ngoan ngoãn đứng ở một bên, thể

hiện dáng vẻ “người lớn nói chuyện, trẻ con không dám xen vào”. Nhưng dưới

đáy mắt được hàng lông mi che phủ chính là sự khoái chí.

.. Cô ta ước gì Tô Tái Tái đi tới đâu cũng rêu rao mình có thể vào học đại học

Đế Đô tới đó.

Càng mất mặt càng tốt.

Chỉ cần nó càng mất mặt, ba và mẹ sẽ càng không thể nào thích nó nổi.

“Ông Hứa, ngài Bạch” Thấy có vẻ như sẽ có tranh chấp xảy ra, Chu Phổ nãy giờ

luôn đứng sau lưng bà nội Bạch không nói gì nãy giờ bỗng lên tiếng: “Bà cụ nói

thật đấy. Nếu không tin. Chi bằng chờ cô Tô quay về mọi người hỏi cô ấy kỹ

càng xem sao”

“Bác sĩ Chu, chắc là anh không hiểu rõ tình hình gia đình tôi lắm, chuyện này

có chút phức tạp, bây giờ tôi cũng không tiện giải thích với anh nữa” Bạch Văn

Liên cũng giống như những người khác, hôm nay là lần đầu tiên gặp Chu Phổ.

Ông ta chỉ nghĩ đơn giản rằng ông ấy chỉ là bác sĩ chữa trị chính của bà nội

Bạch mà thôi, không hề biết ông ấy có quen biết với ông hai Bạch, càng không

biết ông ấy là giáo sư danh giá của Huyền Học Viện.

Chu Phổ nghe thế thì nhíu đôi lông mày lại. Nếu không phải vì mối quan hệ của

bà nội Bạch và ông hai Bạch, với địa vị của nhà họ Bạch cũng chẳng mời ông

ấy đích thân khám bệnh được đâu.

Càng đừng nói mời được ông ấy làm bác sĩ chữa trị chính.

Bây giờ bị nói như thế thì thản nhiên gật đầu không hề lên tiếng, tiếp tục đứng

ở bên cạnh bà nội Bạch.

Trái lại, trước đó Trình Ngạn Xương không hề để ý đến Chu Phổ, cho đến khi

ông ấy nói chuyện mới quay sang nhìn ông ấy, chợt cảm thấy có hơi quen

quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng mãi cũng không nhớ đã gặp ở

đâu.

Bà nội Bạch vỗ vào xe lăn một cái, nhíu mày nhìn con trai, quát lớn: “Sao con

ăn nói như vậy với bác sĩ Chu?!” Ngừng một chút, bà ấy lại nhìn về phía Chu

Phổ nói: “Bác sĩ Chu, cậu đừng quan tâm đến bọn nó”

Chu Phổ gật đầu, giọng điệu nhã nhặn: “Không có việc gì đâu bà”

Ông ấy chỉ đi theo bà nội Bạch nên mới xuất hiện ở đây.

Đang lúc bầu không khí có chút sượng sùng, người làm đột nhiên chạy vội tới,

sau khi vừa thở hồng hộc vừa cúi đầu vội vàng mở miệng: “Dạ cụ, bà chủ, ở

ngoài có người đưa thư thông báo trúng tuyển đến, bảo là Huyền Học Viên của

đại học Đế Đô”

Không chỉ vẻ mặt mấy người Hứa Tần Nhã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi

nghe nói thế mà ngay cả khách mời xung quanh nghe xong cũng xôn xao.

“Ôi, mau mời người ta vào đi” Bạch Văn Liên vui vẻ đến mức không ngậm được

miệng.

Người làm sau khi gật đầu lập tức chạy ra bên ngoài. Mà những vị khách cũng

nhường đường theo, nhao nhao nhìn về hướng cửa chính.

Lúc một nhóm mười mấy người, mặc trên người bộ đồng phục màu đen, trên

vai phải có thêu những hoa văn bằng chỉ bạc đi vào, không ít người suýt soa.

“Lục, Lục Bộ?!” Trình Ngạn Xương trợn tròn hai mắt, há hốc mồm.

Anh ta là sinh viên năm thứ hai của Huyền Học Viện nên đương nhiên biết Lục

Bộ là gì.

Mà một lời của anh ta vừa thốt ra, đã lập tức khiến những ánh mắt của nhóm

người Bạch Ngữ Dung đổ dồn về phía anh ta.

Bà Trình nhỏ càng vội vàng truy hỏi: “Tiểu Xương, là Lục Bộ mà con từng nhắc

tới?!”

Trình Ngạn Xương gật đầu, vẫn đang còn khiếp sợ.

Những lời thì thầm ngạc nhiên tương tự cũng phát ra từ các vị khách, một số

người hỏi những người khác để phổ cập thông tin, ngày càng nhiều người biết

rằng người đến không hề bình thường.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Chu Phổ cũng rất kinh ngạc, sao lại là đích thân Lục

Bộ đến.

Nhưng lúc ông ấy trông thấy Ngô Hạo, càng trợn to mắt hơn, nhìn đối phương

rồi thốt ra: “Đội trưởng Ngô?!”

Sao cậu ấy lại tự mình đến đây. Chu Phổ cực kỳ kinh ngạc.

Mà Ngô Hạo cũng không chú ý đến Chu Phổ, sau khi anh ấy đi đến mới lướt

mắt nhìn mặt đám người Bạch Văn Liên một lượt, cũng không quan tâm đến sự

kích động vô cùng của bọn họ.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở gương mặt Bạch Ngữ Dung, nghĩ rằng người

trước mắt chính là tiểu hữu của chú út, nét mặt cũng mềm mỏng hơn, anh ấy

cười với cô ta một cái rồi lại nói với người lớn ở phía sau cô ta.

“Xin chào, tôi thay mặt cho Huyền Học Viện của đại học Đế Đô tới đưa thư

thông báo trúng tuyển.

Ngô Hạo vừa nói, vừa nghiêng người lấy một chiếc hộp gỗ từ tay cấp dưới, lần

nữa nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Hứa Tần Nhã kích động đến mức run nhè nhẹ, sau khi bà ta và Bạch Văn Liên

đan hai tay vào nhau, mới nhìn về phía Bạch Ngữ Dung nói: “Con gái, mau

nhanh chóng nhận lấy thư trúng tuyển của con đi”

“Dạ!” Bạch Ngữ Dung cũng rất phấn khích.

Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ta khẽ nâng cằm lên, trịnh trọng đứng trước

mặt Ngô Hạo, kính cẩn duỗi hai tay ra, chờ đợi Ngô Hạo đặt hộp gỗ lên tay

mình.

Ngô Hạo cười cười, lúc sắp đặt hộp gỗ lên tay cô ta, đồng thời gần thốt ra hai

chữ “Chúc mừng”.

“Anh à, lát nữa nhớ chụp ảnh cho Ngữ Dung để đóng khung nha”

“Ừ!” Bạch Văn Liên kích động gật đầu.

Ngô Hạo dừng lại, rụt tay đang cầm hộp gỗ về.

Trong sự ngơ ngác của mọi người, anh ấy mở miệng: “Xin lỗi,. Ngữ Dung?”

“Vâng! Con bé chính là Bạch Ngữ Dung!” Hứa Tần Nhã kích động nói với Ngô

Hạo: “Không phải cậu đưa thư thông báo cho con bé sao?”

.. “Không phải”

Nụ cười Hứa Tần Nhã vẫn còn trên mặt, ngừng lại một vài giây, bà ta vẫn tươi

cười, nhìn Ngô Hạo đầy mông lung rồi lên tiếng: “. À?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.