Tiệm Bánh Của Cô Ngốc Và Ác Bá Mặt Lạnh

Chương 16: ---



Đêm đến, Cốc Lật nằm trên giường đất, trằn trọc không ngủ được, trong đầu trăm

mối tơ vò, mãi đến giờ Sửu mới mơ màng thiếp đi.

Dường như vừa nhắm mắt lại, nàng đã nghe thấy có người gọi mình.

“Cốc Lật, đừng ngủ nữa, mau dậy đi!”

Cốc Lật dụi dụi tai, lật người tiếp tục ngủ, giây sau mũi nàng đã bị người ta bóp

đến không thở nổi.

Nàng buộc phải hít thở từng hơi lớn, khó nhọc mở đôi mắt sưng húp, ngẩng đầu

nhìn lên, chỉ thấy Triệu thị xắn tay áo đứng bên thành giường đất.

“Nương, sao người còn chưa ngủ?”

“Còn ngủ gì nữa, giờ này là giờ nào rồi, Tạ Thần sắp cùng gia gia ngươi xuất phát

rồi kìa!”

Vừa nghe nói sắp xuất phát, Cốc Lật chợt bật người ngồi dậy, vì động tác quá

nhanh suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, may mà Triệu thị kịp đỡ nàng một cái.

“Đứa nhỏ này, phú quý sờ sờ mà không biết hưởng, cứ nhất định ép gia gia ngươi

đi trả tiền, ngươi có biết cơ hội này khó có được biết bao không”

Cốc Lật đẩy Triệu thị ra, cúi đầu tìm giày, mặc xong, ba hai động tác buộc mái tóc

rối bù lại, cất bước ra khỏi phòng.

Thân hình cao lớn của Tạ Thần đứng dưới mái hiên, khiến ngôi nhà trông như lùn

đi nửa đoạn.

Tinh thần thì tạm được, chỉ là ánh mắt y nhìn nàng có chút phức tạp.

Cốc Lật cất bước tiến lên, từng chữ từng chữ một nói, “Ta sẽ đi cùng các ngươi”

Không đợi Tạ Thần đáp lời, đã thấy Cốc lão gia từ nhà bếp bước ra, trong tay

cầm hai cái bánh ngô, nhét cái có kẹp dưa muối vào tay Tạ Thần.

“Không cho ngươi đi, ngươi cứ nhất định đi, thật là không nghe lời mà”

Mèo Dịch Truyện

“Gia gia, người cứ để con đi theo đi, con không nói lời nào còn không được sao?”

Cốc lão gia không lay chuyển được nàng, nhíu mày cắn một miếng bánh ngô, “Đi

rửa mặt chải đầu đi”

“Vâng,” Cốc Lật đáp một tiếng rồi chạy đến giếng nước.

Hình ảnh phản chiếu trong nước khiến nàng kinh hãi kêu lên, Mã Thiết Đản cái

tên nhóc con này, thật sự dám đánh vào mặt ta sao!

Cốc Lật nhịn từng trận đau nhức, tùy tiện vục nước lên mặt, thậm chí còn chưa

kịp lau đã chạy về bên cạnh Cốc lão gia.

“Đi thôi”

“Tóc kìa,” Tạ Thần tốt bụng nhắc nhở.

“Ồ, ảnh hưởng không lớn, đừng để lỡ thời gian” Cốc Lật dùng bàn tay ướt sũng,

tùy tiện vuốt hai cái lên mái tóc rối.

Cốc lão gia khóe miệng giật giật, quay đầu lại gọi vào nhà bếp, “Cốc Tuệ lấy một

cái bánh ra đây, kẹp thêm chút dưa muối”

“Vâng,” Cốc Tuệ trong bếp đáp một tiếng.

Rất nhanh, bánh ngô được đưa đến trước mặt Cốc Lật. Từ lần trước xảy ra

chuyện không vui, hai người đã lâu không nói chuyện với nhau.

Cốc Tuệ muốn nói gì đó để hòa hoãn mối quan hệ, nhưng mãi không tìm được lời

nào, cho đến khi Cốc Lật đã ngồi lên xe bò đi xa, nàng vẫn còn đứng nguyên tại

chỗ.

Lần trước nàng nói chuyện hình như có hơi nặng lời, tất cả là do Cốc Lật nói Nhị

Ngưu là kẻ lừa đảo, nên nàng mới lỡ lời như vậy.

Xe bò lắc lư chầm chậm đi về phía đầu thôn, các thôn dân dậy sớm đi làm đồng xì

xào bàn tán, “Nghe nói chưa, Mã Tráng bị Tạ Thần đánh đó”

“Lại bị đánh sao? Lần này là vì chuyện gì?”

“Không có lý do gì cả, còn chưa nói một lời đã ra tay rồi”

“Haizz, trước kia đánh người chẳng phải đều có nguyên do sao? Lần này vừa

gặp đã ra tay, y đúng là chó điên à? Chậc, ngươi kéo ta làm gì”

Chát, tiếng roi vút trong không trung vang lên, dọa cho người vừa nói giật mình

một cái, quay đầu lại thì thấy Tạ Thần đang ngồi trên xe bò, lạnh lùng nhìn hắn.

Người vừa nói nuốt nước bọt, theo bản năng lùi lại nửa bước nhường đường.

Tạ Thần khẽ cười một tiếng, “Nghe thêm một câu nữa, thì roi này sẽ rơi xuống

người ngươi đó”

Hai người sợ hãi vội vàng gật đầu, nửa lời cũng không dám nói thêm.

Ra khỏi đầu thôn, xe bò đổi hướng đi về phía thôn Đại Dương. Cốc Lật ôm bánh

ngô chầm chậm nhích đến trước mặt Tạ Thần, “Đa tạ”

Tạ Thần không tự nhiên lắc lắc dây cương, “Không biết ngươi đang nói gì”

Cốc Lật khẽ mỉm cười, cắn một miếng bánh ngô, cố gắng nhai.

16.html]

Ánh mắt Cốc lão gia lướt qua hai người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người

Tạ Thần, đầy suy tư.

Hai bên đường, ruộng lúa mạch lay động theo gió, ánh nắng ban mai chiếu rọi

xuống người, ấm áp lạ thường.

Xe bò theo con đường chính rẽ vào ngã ba, Cốc lão gia xoay người hướng về

phía trước, chỉ đường cho Tạ Thần.

Tề gia ở thôn Đại Dương đặc biệt nổi bật, căn trạch hai tiến treo ngói hình người,

phía dưới đầu cổng cao lớn có một cặp đá ôm trống, ngay cả cổng lớn cũng phải

bước lên ba bậc thang mới có thể gõ cửa.

Cốc lão gia mặt mũi nặng nề, quay người phát hiện Cốc Lật toan xuống xe, vội

đưa tay giữ nàng lại, “Ngươi cứ ngồi trên xe, ta vào là được”

Cốc Lật động tác khựng lại, không vào thì chẳng phải nàng đến đây uổng công

sao, “Gia gia”

“Gia gia gì mà gia gia, dung mạo bản thân thế nào chẳng biết sao, thành thật ngồi

yên đó”

Cốc lão gia dùng sức xoa mặt, khóe miệng giật giật hai cái, nhìn cánh cửa gỗ cao

ngang tường, chần chừ hồi lâu không dám tiến thêm một bước.

Tạ Thần buộc xe bò xong, đi đến bên cạnh Cốc lão gia, “Ta sẽ đi cùng người vào”

“Đi cùng gì mà đi cùng, ta một mình là được, không ai được đi theo,” Cốc lão gia

hít sâu một hơi, tựa hồ đã hạ quyết tâm nào đó, bước chân nặng nề đi về phía Tề

gia.

Nói thật là khéo, ông vừa bước lên bậc thang, cổng sân Tề gia đã từ bên trong

mở ra, ba bốn người vây quanh một nam tử tầm bốn năm mươi tuổi bước ra.

“Ôi chao, đây chẳng phải Cốc lão gia của thôn Vĩnh An đó sao? Sao lại đưa cháu

gái nhà ông đến rồi,” Tề tài chủ vừa nói vừa nhìn ra phía sau Cốc lão gia.

Thấy không xa đậu một chiếc xe bò, bên cạnh xe đứng một cô nương dáng người

uyển chuyển, tuy chưa nhìn rõ dung mạo, nhưng vóc dáng này khiến hắn vui

mừng, chỉ là cái đầu này là sao.

Tề Tài Chủ biểu cảm phức tạp, thường nghe quản gia nói cháu gái lão Cốc đầu óc

ngốc nghếch, nhưng lại xinh đẹp, giờ đây chỉ thấy ngốc nghếch, còn xinh đẹp hay

không thì chưa rõ.

“Lần trước ngươi quỳ lạy van xin ta, bảo ta gia hạn nửa tháng, hôm nay có phải

đến để ký văn thư nạp thiếp không?”

Tề Tài Chủ bước xuống bậc thềm, sải bước đi về phía Cốc Lật, mua bán gì cũng

phải nhìn tận mắt mới an tâm.

Cốc lão gia chặn trước mặt Tề Tài Chủ, cúi lưng gượng cười, “Tề lão gia, tiểu tôn

nữ nhà ta e là không có phúc hưởng thụ cuộc sống tiểu thiếp”

“Hừm, lời ngươi nói là có ý gì?” Tề Tài Chủ dừng bước, ánh mắt bất thiện nhìn về

phía Cốc lão gia.

Cốc lão gia cứng họng lấy ra ba lượng bạc, “Mấy ngày trước đi huyện thành, gặp

một lão đạo nói tiểu tôn nữ mệnh mang sát khí, khắc phu”

Tề Tài Chủ cười gằn nhìn chằm chằm ba lượng bạc trong tay ông ta, “Ban đầu

thấy ngươi thật thà lại có quản gia đảm bảo, nên ta không ký văn thư nạp thiếp

ngay tại chỗ, ta còn nể tình cho ngươi nửa tháng để nối lại tình thân ông cháu.

Hóa ra ngươi đang đùa giỡn ta à?”

Cốc lão gia run rẩy không ngừng, giơ bạc lên không dám hạ xuống, “Lời lão đạo

không dám giấu giếm, chỉ đành báo cáo sự thật”

Chát, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Cốc lão gia, thân thể ông không

vững ngã nhào xuống đất.

Ông ta vội vàng nhặt lấy ba lượng bạc, không màn đau đớn lập tức đứng dậy, lại

giơ cao ba lượng bạc lên quá đầu.

Tề Tài Chủ lau tay vào người quản gia, liếc mắt nhìn quản gia đầy âm trầm, rồi lại

chuyển tầm mắt về phía Cốc lão gia, “Ngươi nhìn ta có giống kẻ ngốc không?”

Cốc lão gia cúi lưng không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng nói từ trên truyền

xuống, “Nhà họ Tề ta muốn đến là đến, muốn đi là đi được sao? Dù có cho vay

nặng lãi cũng không có chuyện ngươi dùng không công như vậy”

Cốc Lật từ xa thấy Cốc lão gia bị đánh, vội vã xông lên phía trước, nàng vốn đi

chậm, thêm phần hoảng loạn nên bước đi như xác sống, loạng choạng lung lay.

Bộ quần áo cũ nát nhăn nhúm, đầu tóc rối bù kết thành từng búi, khuôn mặt tinh

xảo tím bầm xen lẫn, hai cánh tay duỗi thẳng ra phía trước, miệng há ra khép vào

không nghe rõ nói gì.

Khoảng cách càng gần, tầm nhìn càng rõ.

Thấy kẻ ngốc này đầy oán độc xông thẳng về phía mình, Tề Tài Chủ sợ đến da

đầu tê dại, run rẩy hỏi quản gia, “Đây là mỹ nhân ngươi tìm cho ta sao?”

Quản gia cũng không ngờ Cốc Lật lại biến thành thế này, mắt đầy kinh ngạc, “Lão

gia, nàng ta. nàng ta là một mỹ nhân mà”

“Cút!” Tề Tài Chủ giơ chân đá vào mông quản gia, tay chân bò lổm ngổm chạy

vào sân nhà họ Tề, ba bậc tam cấp hắn dẫm hụt hai lần.

Ngón tay vừa bám vào ngưỡng cửa, mắt cá chân đã bị một bàn tay thon nhỏ nắm

chặt lấy, theo đó bị một lực mạnh kéo về chỗ cũ.

“A. buông tay, mau buông tay!”

Cốc Lật không nói một lời, theo mắt cá chân Tề Tài Chủ trèo lên, cắn mạnh một

cái vào bắp chân hắn.

“A” Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời.

Tề Tài Chủ kinh hoàng xoay người định đá vào đầu Cốc Lật, nếu là người khác có

lẽ đã chịu thiệt, nhưng Cốc Lật từ nhỏ đã quen cắn người, đối phương vừa động

nàng đã biết đối phương định ra chiêu gì.

Nàng nhanh hơn một bước đè chặt chân Tề Tài Chủ, theo hai chân hắn leo

lên.

Tề Tài Chủ gần như sợ đến tè ra quần, “Các ngươi chết hết rồi sao? Mau kéo

nàng ta ra!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.