Tiệm Bánh Của Cô Ngốc Và Ác Bá Mặt Lạnh

Chương 23: --- Gia Tộc Họ Cốc Sụp Đổ



Gần đến giữa trưa, cánh cửa sân nhà họ Cốc “rầm” một tiếng, bị một lực mạnh

đẩy tung.

Tông thị tay xách mấy chú gà con, mồ hôi nhễ nhại chạy vào. Hơi thở chưa kịp

đều đã bắt đầu gọi ầm ĩ khắp sân, “Cốc Lật, không ổn rồi, con mau ra đây!”

Sự lo lắng xen lẫn hoảng sợ làm cả nhà họ Cốc đều giật mình đi ra.

“Bà nó, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cốc lão gia tiến lên kéo Tông thị, cánh tay lại bị đối phương nắm chặt cứng.

“Ông nó, cái tên Tạ Thần kia lén lút bán công thức ra ngoài, hàng người xếp dài

ơi là dài!”

Cốc Lật từ trong nhà chạy ra, nghe là chuyện này thì không khỏi yên tâm.

Nàng tiến lên đỡ Tông thị ngồi xuống ghế, chưa kịp lên tiếng an ủi đã nghe Tông

thị nghiến răng nghiến lợi mắng giận.

“Tạ Thần không phải người tốt, sao lại làm ra chuyện này chứ”

Vừa nói, nàng ta vừa nhìn cái lồng gà dưới chân mình, rồi lại bắt đầu tự trách

mình, “Đều tại ta không nên mua gà con, số tiền này đủ mua năm cân thịt mỡ rồi”

Thịt mỡ có thể chưng ra rất nhiều dầu, đủ cho cả nhà ăn hai tháng.

Nghĩ đến đây, nước mắt nàng ta liền tuôn rơi, nhà vừa có chút thu nhập thì lại xảy

ra chuyện này, ông trời sao lại không cho người ta một con đường sống chứ.

Mọi người nhà họ Cốc vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, tất cả đều theo bản năng

nhìn về phía Cốc Lật.

“Bà nội, chuyện này cháu biết”

“Cháu biết ư?” Tông thị không màng đau buồn, kinh ngạc nhìn nàng.

“Bà nội, là cháu bảo Tạ Thần bán công thức đó ra ngoài, Phúc Mãn Viên cạnh

tranh giá thấp, đúng lúc cháu cũng muốn đổi sang dự án mới”

Khóe mắt Tông thị còn vương lệ châu, căn bản không hiểu Cốc Lật đang nói gì,

“Dự án mới gì chứ, để cháu giếc gà lấy trứng sao”

Cốc Lật không nhịn được cười thành tiếng, “Bà nội, bánh khoai tím mochi dễ làm

lại, người sành ăn chỉ cần nếm một miếng là biết nguyên liệu, cháu định làm bánh

ngọt, tỷ lệ chia lợi nhuận bốn sáu đã nói chuyện xong với Tạ Thần rồi”

“Hơn nữa lần này cháu muốn kéo các nữ quyến trong nhà cùng làm”

Triệu thị sáng nay vừa nghe xong lời nói viển vông của Cốc Lật, giờ nghe lại một

lần nữa vẫn cảm thấy phiền lòng.

Ngược lại, Đinh thị thì rất phấn khích, nàng ta đẩy Cốc Tuệ ra trước mặt, “Để con

bé đi, nó làm việc nhanh nhẹn sẽ không sai được đâu”

Chuyện hôn sự của con gái bị ảnh hưởng bởi Cốc Lật, mãi chưa định được, nếu

nó học được cách làm bánh ngọt, có lẽ người đến hỏi cưới sẽ nhiều hơn.

Vừa nói chuyện, Đinh thị vừa chạm phải ánh mắt Cốc lão gia, nàng ta liền chột dạ

quay đi, nàng ta cũng quý Cốc Lật, chỉ là so với con gái ruột thì vẫn có một

khoảng cách.

Cốc Lật không hề để ý đến sự thay đổi vi tế này, cười nói, “Được, đợi khi bán hết

nguyên liệu tồn đọng sẽ phát triển bánh ngọt mới”

Tông thị vừa nãy còn đang buồn bã vì mất công thức, nghe vậy tâm trạng liền dịu

lại, “Ôi chao” một tiếng vội ôm lồng gà dưới đất lên, bắt đầu kiểm tra xem gà con

có bị thương không.

Tông thị tổng cộng mua mười một con gà con, phá lệ mua thêm một con gà trống,

định năm sau sẽ tự ấp gà con, cố gắng để cả nhà đều được ăn thịt.

Thoáng cái đã qua mấy tháng, khí trời dần hạ thấp.

Huyện thành bán bánh khoai tím mochi nhà này nối tiếp nhà kia, ngay cả thôn

Vĩnh An cũng xuất hiện người bán rong. Bánh khoai tím mochi cũng từ món ăn

quý giá trở thành đồ ăn vặt vỉa hè.

Ngày đó, Cốc Lật và Tạ Thần hai người đối chiếu số tiền kiếm được trong hai

ngày này, “Công thức tổng cộng bán được ba trăm phần, một phần năm tiền bạc

vừa tròn một trăm năm mươi lượng, cộng thêm tiền bánh ngọt của chúng ta tổng

cộng là hai trăm lượng”

Mèo Dịch Truyện

Tiền bán công thức, Tạ Thần lương tâm trỗi dậy tính chia năm năm, đầu tiên đưa

cho Cốc Lật bảy mươi lăm lượng, sau đó lại đưa mười lượng bạc tiền chia lợi

nhuận bánh ngọt.

Cốc Lật nhìn tám mươi lăm lượng bạc trong tay, mãi không hoàn hồn.

Nàng phát tài rồi, chỉ sau một đêm nàng thành phú hộ mới nổi.

Tạ Thần cũng là lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy, trừ đi nguyên liệu và

công cán, chỉ trong vỏn vẹn nửa năm đã kiếm được hơn ba trăm lượng, không

những có thể đưa Tạ Hiên đến thư viện, ngay cả tiền thuê người gặt lúa mì năm

nay cũng có rồi.

Có tiền, Cốc Lật liền nghĩ đến việc mua đất xây nhà đầu tiên, nàng kích động nói,

“Tạ Thần, chúng ta đi tìm trưởng thôn, mua một mảnh đất làm nhà thì sao?”

Tim Tạ Thần chợt giật thót, Cốc Lật nói vậy là ý gì, hai người họ cùng nhau mua

đất làm nhà nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, vành tai y nhuốm một vệt hồng

nhạt.

Y nghĩ thầm nếu Cốc Lật cầu thân với y, là nên đồng ý ngay, hay là để lại nửa

ngày bình tâm cho cả hai, ngay lúc y đang trong cuộc chiến giữa trời và người,

giọng nói trong trẻo của Cốc Lật truyền đến.

“Mua một mảnh lớn hơn chút, sau này sửa thành nhà xưởng, tất cả bánh ngọt sẽ

được chế biến ở đó, rồi sau đó vận chuyển đi bán”

gia-toc-ho-coc-sup-dohtml]

Cái gì, mua đất làm nhà không phải là để. Tâm trạng Tạ Thần tức khắc rơi

xuống đáy vực, vành tai hồng ửng bị gió thổi tan, thần sắc không hiểu sao nghiêm

nghị mấy phần.

Y lạnh giọng nói, “Trong thôn quả thực có một mảnh đất làm nhà, diện tích lớn,

vẫn luôn bị bỏ hoang, mua về dọn dẹp tử tế cũng phải tốn không ít tiền”

Cốc Lật vừa nghe xong mắt liền sáng rực, “Mua không?”

Nàng thấy Tạ Thần mặt nặng mày nhẹ mãi không đáp lời, trong lòng đã hiểu được

bảy tám phần, liền cười xoa dịu không khí. “Ta mua, y mỗi năm trả một khoản phí

mặt bằng là được”

Tạ Thần trong lòng buồn bực, bắt đầu tự vấn là lời Cốc Lật nói có vấn đề, hay tư

tưởng của y có vấn đề, đại não hỗn loạn rối bời.

Chỉ đáp một câu, “Được, mặt bằng tính là ta thuê của nàng”

Cốc Lật không để tâm xua tay, “Phí mặt bằng khấu trừ từ lợi nhuận của chúng ta,

ta và y cùng nhau gánh chịu”

“Như vậy không hay cho lắm,” Tạ Thần suy nghĩ được kéo về đúng quỹ đạo, trong

lòng có chút áy náy.

Tiểu nhân trong lòng Cốc Lật chống nạnh kêu lớn, thiếu niên ngươi vẫn còn quá

non nớt, kiếp trước ta đi làm thuê, đừng nói phí mặt bằng, ngay cả tiền điện nước

cũng chia đều cho mỗi nhân viên.

Tuy nhiên trên mặt nàng vẫn nở nụ cười, “Chúng ta cùng làm việc, tâm ắt phải

đồng lòng”

Tâm ắt phải đồng lòng, vấn đề của Tạ Thần đã được giải quyết, là lời Cốc Lật nói

có vấn đề, không phải tư tưởng y có vấn đề, một ám chỉ rõ ràng đến vậy.

Tâm trạng không hiểu sao lại tốt hơn vài phần, khóe miệng lại nhếch lên, còn cái

tâm trạng thất thường này của y, trong mắt Cốc Lật, thuộc về loại nắng mưa thất

thường. Rất phù hợp với tính cách của một ác bá.

Sổ sách bánh khoai tím mochi hôm nay coi như đã hoàn toàn kết toán, lần sau bắt

đầu sẽ là sổ sách mới.

Cốc Lật giấu tám mươi lăm lượng bạc trong người, chạy về nhà như ăn trộm, vừa

vào cửa liền lao thẳng vào phòng Cốc lão gia.

Triệu thị mắt tinh liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, cái vẻ ngốc nghếch vừa che

tay vừa cười toe toét của Cốc Lật, chắc chắn là lại đi đưa tiền rồi.

Trong nhà.

Cốc Lật khoanh chân ngồi trên giường sưởi, trừng mắt nhìn Cốc lão gia, “Ông nội,

đi thôi, ông cùng cháu đi tìm trưởng thôn”

Cốc lão gia còn chưa hoàn hồn khỏi tám mươi lăm lượng bạc, lại nghe Cốc Lật

muốn mua đất làm nhà của lão Tôn đầu, lão Tôn đầu là người già cô độc, sau khi

chết vẫn là người trong thôn chôn cất.

Cốc lão gia được gọi tỉnh lại, ngân phiếu xen lẫn bạc vụn bày trước mặt y, Cốc lão

gia lần đầu tiên nhìn thấy ngân phiếu, ngón tay nhẹ nhàng ma sát mặt giấy.

Trong lòng không yên tâm nói, “Tám mươi lăm lượng, cho dù không làm gì cũng

đủ cả nhà chúng ta sống bốn năm năm, nếu như thua lỗ thì sao”

Cốc Lật không hề để ý, “Lỗ thì vẫn còn đất làm nhà”

Cốc lão gia trợn tròn hai mắt, như thể giây tiếp theo tiền sẽ không cánh mà bay.

“Đứa nhỏ nhà ngươi này, đất làm nhà trong thôn đâu có đáng giá, con mua nó rồi

muốn bán đi còn khó”

Nói xong lại đau khổ nhìn chằm chằm ngân phiếu và bạc vụn, Cốc Lật kiếm được

nhiều tiền thế nào, y cả đời này nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Ông nội, lần này ông cứ tin cháu đi”

Cốc lão gia thở dài như chấp nhận số phận, già rồi, đã sớm không còn sự xông

xáo dám làm như thời trẻ, chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn, thôi vậy cứ để

mặc nàng đi, dù sao tiền đều là Cốc Lật kiếm được.

Có lẽ ông trời có mắt, thấy nhà họ Cốc sống khó khăn, muốn giúp đỡ một tay.

Nghĩ đến đây, Cốc lão gia xuống đất đi giày, kiên quyết đi vào chuồng gà, qua một

hồi quấy động của y, chuồng gà liền “cục ta cục tác” loạn cả lên.

Tông thị nghe thấy động tĩnh, xách cái xẻng từ trong bếp chạy ra, thấy Cốc lão gia

đang nắm chân gà buộc dây, vội vàng nói, “Ông nó, ông bắt gà của ta làm gì đấy!”

Cốc lão gia không nói một lời, buộc chặt dây thừng rồi xách con gà mái đi ra

ngoài, Tông thị ba bước thành hai bước nhanh chóng đuổi theo, một tay giật lấy

con gà mái.

Trong mắt nàng ta nhuốm đầy lửa giận, “Ông cầm gà của ta đi đâu làm gì!”

“Bà đưa đây, ta có chính sự cần làm,” Cốc lão gia đưa tay ra giành lấy, nhưng bị

Tông thị tránh được, “Ông không nói rõ ràng, đừng hòng động vào gà của ta”

Cốc Lật lúc này đã chạy tới, nàng đẩy Cốc lão gia đi ra ngoài, “Ông nội, gà của bà

nội cháu đã ba bốn năm rồi, cắn còn không nổi, ông tặng gà không bằng đưa

tiền còn thực tế hơn”

“Tiền gì cơ,” Tông thị không hiểu họ đang nói gì, Cốc lão gia cũng không đáp lời,

nhìn bóng lưng một già một trẻ mà ngẩn ngơ.

Cho đến khi con gà mái “tục tục” một tiếng mới tỉnh lại, nàng ta vội vàng tháo dây

cho gà mái thả về chuồng, rồi đếm lại, thấy số lượng khớp mới yên tâm vào bếp

nấu cơm.

Trong bếp, Triệu thị tò mò hỏi Tông thị: “Nương, công phụ dẫn Cốc Lật đi đâu

rồi?”

“Ai mà biết được, thần thần bí bí hỏi cũng không nói”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.