Tiệm Bánh Của Cô Ngốc Và Ác Bá Mặt Lạnh

Chương 4: ---



Cầu người không bằng cầu mình

“Cốc Lật, con sao lại chạy đến đây?” Trưởng thôn Đơn khẽ nhíu mày. Cốc gia

cách nhà lão có một đoạn, đứa ngốc nhỏ này đừng là lén chạy ra đấy chứ.

Đơn Tu Chẩn vô thức đứng thẳng người, cất đi nụ cười trên mặt, giọng nói như

tiếng ngọc kêu: “Gia gia, người sao lại ra đây?”

Mèo Dịch Truyện

Trưởng thôn Đơn nhíu mày nói: “Ngươi nói chuyện gì với một kẻ ngốc chứ, vào

nhà ăn cơm đi” Sau đó nhìn Cốc Lật nghiêm nghị nói: “Về nhà đi, đừng chạy loạn

khắp nơi”

“Trưởng thôn, ta muốn” Chữ “xin” còn chưa kịp nói ra, Trưởng thôn Đơn đã dẫn

Đơn Tu Chẩn vào nhà.

Cạch một tiếng, cửa nhà bị đóng lại, Cốc Lật thật sự như một kẻ ngốc bị bỏ mặc ở

ngoài.

Mặt nàng nóng bừng, nhẫn nhịn xấu hổ, sắp xếp lại lời lẽ, không màng thể diện

mà hô lên: “Trưởng thôn, ta có chuyện muốn cầu xin”

Tĩnh lặng không tiếng động, đáp lại nàng chỉ có vài tiếng chó sủa trong sân. Nàng

muốn thử lại, nhưng làm sao cũng không mở miệng ra được.

Thôi vậy, nàng tập trung tinh thần, từ từ nhấc bước chân, đi trở về.

Trên đường thôn dần dần có bóng người, từng tốp ba tốp hai vác cuốc đi ra đồng.

Thấy Cốc Lật chậm chạp như ốc sên, nhịn không được trêu chọc nói: “Ôi, Cốc Lật

ra ngoài dạo chơi đấy à”

“Phải đó, Cốc Lật, gia gia của con lại để con ra ngoài, không sợ mất mặt sao?”

“Mất mặt gì chứ, với tốc độ của nàng ta thì một ngày cũng không ra khỏi thôn

được”

Cốc Lật tâm trạng không tốt, lười biếng không thèm để ý đến bọn họ, tự mình đi

về nhà. Tiếng cười chế nhạo dần dần biến mất theo khoảng cách.

Gần đến Cốc gia, từ xa đã thấy bên ngoài sân vây quanh một đám người, loáng

thoáng nghe thấy tiếng ồn ào. Cốc Lật tăng nhanh bước chân.

Giọng nói ngày càng rõ ràng: “Cốc gia các ngươi ai mà chẳng biết có đứa ngốc

làm vướng bận, Cốc Tuệ gả đi trực tiếp làm mẹ thì có gì không tốt?”

“Hồ đồ! Cút! Cút ra khỏi nhà ta!”

Cốc Lật khó nhọc chen qua đám đông, liền thấy nãi nãi Tông thị của nàng cầm

chổi đang phang vào người một phụ nhân. Đường tỷ Cốc Tuệ nấp sau đại bá

nương và nương thân lặng lẽ rơi lệ.

Vương bà mối vì không có vũ khí trong tay, bị đánh liên tục lùi về sau. Ánh mắt

liếc thấy Cốc Lật, mắt lập tức sáng lên.

Ả vươn tay bắt lấy Cốc Lật, la lối om sòm nói: “Ta nói cái gì mà, đứa ngốc có sẵn

đây còn không cho nói, kẻ nào biết điều thì gả Cốc Tuệ qua đó, đừng thấy đối

phương đã đánh chết hai người vợ trước, nhưng người ta có bốn đứa con đó.

Cốc Tuệ gả qua đó trực tiếp làm mẹ, chẳng phải tốt hơn việc sinh ra một đứa

ngốc sao?”

“Vương bà mối, ngươi buông cháu gái của ta ra!” Tông thị thấy Cốc Lật rơi vào

tay đối phương, vội vàng la lớn.

Bà giơ chổi, chống nạnh, có dáng vẻ muốn liều mạng với người ta.

Vương bà mối cười khẩy một tiếng, kéo Cốc Lật lại: “Lão thái bà, ngươi mà dám

đánh ta thêm lần nữa, ta sẽ giếc chết đứa ngốc này. Á!”

Một tiếng kêu thảm thiết xé toang không khí, chỉ thấy Cốc Lật cắn chặt cánh

tay Vương bà mối không buông.

Những người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh. Những người từng bị

Cốc Lật cắn, đều mặt mày vặn vẹo vô thức ôm cánh tay, ôm đùi, ôm mông.

Đau đến mức khiến người ta đồng cảm sâu sắc.

Vương bà mối đau đến toát mồ hôi lạnh ròng ròng, liều mạng giằng xé tóc Cốc

Lật. Nhưng cho dù đánh thế nào, đối phương vẫn không buông miệng.

Trong khoang miệng truyền đến mùi máu tanh, tiểu nhân trong lòng Cốc Lật điên

cuồng gào thét: “Chiến đấu đi! Lão thái bà dám ở trước cửa Cốc gia la lối, hôm

nay nhất định phải khiến ngươi để lại thứ gì đó!”

Vương bà mối đau đến toát mồ hôi lạnh ròng ròng, người Cốc gia đau lòng Cốc

Lật, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tông thị và Triệu thị như phát điên xông lên, một người giật tóc Vương bà mối,

một người ôm chân Vương bà mối.

Vương bà mối mất đi điểm tựa, cùng với Cốc Lật ngã ngửa ra sau.

Đinh thị buông con gái ra, nhanh chóng tiến lên kéo Cốc Lật dậy, cùng Cốc Tuệ

đứng chắn ở phía sau.

Cốc Tuệ đau lòng xoa mái tóc rối bù của nàng, nức nở nói: “Đau không?”

Cốc Lật phun một ngụm máu, chậm rì rì nói: “Cắn không chết ả ta được”

Đại bá nương Đinh thị nghe xong một trận câm nín. Bà quay người, một tay đẩy

một người, đẩy hai cô gái vào trong chính sảnh, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Ngoài nhà ồn ào một lúc lâu sau mới khôi phục lại yên tĩnh.

Tông thị mở cửa chính sảnh, liền thấy hai chị em tựa sát vào nhau, như chim cút

nhìn chằm chằm bà.

Tông thị thở dài một tiếng bước lên, nhất thời không biết nên an ủi cháu gái lớn,

hay an ủi cháu gái nhỏ.

Đối với Cốc Tuệ đang rơi lệ nói: “Lời của Vương bà mối con đừng để trong lòng,

gia gia nãi nãi sẽ tìm cho con một nhà tốt”

Nói xong lại nhìn Cốc Lật, mái tóc rối bù như ổ gà, khóe miệng còn vương máu,

đang ngây ngô cười với bà.

Không còn mặt mũi mà nhìn.

4.html]

Tông thị kéo nàng đi ra ngoài, nói với Cốc Tuệ: “Đi lấy cái lược đến đây”

Ba người vây quanh giếng, Tông thị làm ướt khăn, lau sạch mặt Cốc Lật từng

chút một, dùng lược đã nhúng nước chải mái tóc rối bù ra.

“Trong nhà có ba người lớn, đánh nhau lại dùng đến con, vốn dĩ phản ứng đã

chậm, cái đầu này mà đánh hỏng thì cơm lại phải để người khác đút” Tông thị

giữ chặt Cốc Lật không ngoan, quát mắng.

Trước mười hai tuổi, Cốc Lật ăn cơm đều do mọi người luân phiên đút, bằng

không với tốc độ của nàng có thể tự làm mình chết đói. Sau mười hai tuổi cuộc

sống mới dần dần tự lo liệu được.

Cốc Lật trong lòng không phục, từng chữ một nói: “Ả ta lấy ta làm con tin, ta đâu

thể để ả ta dễ chịu”

Tông thị giận dỗi giật tóc nàng một cái, đau đến mức nàng nhếch miệng. Tông thị

vấn cho Cốc Lật một búi tóc, dùng trâm gỗ cố định lại.

Cốc Lật nhìn vào thùng gỗ phản chiếu, cả nhà nãi nãi của nàng chải tóc đẹp nhất:

“Nãi nãi, con không làm thiếp”

Tay Tông thị đang giặt khăn khựng lại: “Gia gia của con cũng là vì tốt cho con,

trăm dặm quanh đây không có nhà nào thích hợp với con hơn nhà họ Tề đâu” Nói

xong vắt khô khăn, dùng sức rũ mạnh trong không trung, vắt lên dây phơi đồ.

Cốc Lật quay người kéo Tông thị lại không cho bà đi, chậm rãi nói: “Nãi nãi,

chúng ta làm bánh ngọt đem bán đi”

Tông thị gạt tay nàng ra, vào nhà bếp, không lâu sau liền xách giỏ đi đưa cơm cho

Cốc lão gia và những người khác.

Thấy nãi nãi không để ý đến hoài bão lớn của mình, nàng đành quay đầu nhìn

Cốc Tuệ, vụng về an ủi nói: “Tỷ tỷ, chúng ta làm bánh ngọt đem bán đi, có tiền rồi

thì lo gì không có nam nhân tốt”

Cốc Tuệ đang có tâm trạng tồi tệ nghe thấy lời này, lập tức đỏ vành tai: “Nói bậy

bạ gì đó, da lại ngứa ngáy rồi sao, để gia gia nghe thấy thì ngươi biết tay!”

Cốc Lật hề hề cười, lại gần Cốc Tuệ khoác tay nàng, dụ dỗ nói: “Tỷ tỷ, thử xem

sao”

Cốc Tuệ giơ một ngón tay chọc vào đầu nàng, ngăn nàng dựa vào: “Ngươi không

sợ gia gia, ta sợ”

Nói xong rút tay ra, một mình trở về phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng cô đơn không sức sống của nàng, Cốc Lật trong lòng buồn bực

khó thở, là nàng đã làm liên lụy đến hôn sự của Cốc Tuệ.

Cốc Lật ủ rũ bước vào nhà bếp, lấy một cái bánh ngô đi ra ngoài, người không

biết từ lúc nào đã đi đến bên bờ sông nhỏ. Hai ngày nay chuyện ồn ào khiến nàng

mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Cốc Lật tiều tụy ngồi bên bờ sông, tựa vào cây liễu nghĩ xem trong cả thôn còn ai

biết chữ. Nước sông tĩnh lặng không gợn sóng, gió lướt qua mặt sông mang theo

từng đợt hơi lạnh.

Thân thể thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến. Cốc Lật cảm thấy mình càng ngày càng

nhẹ, linh hồn dường như bay ra khỏi cơ thể.

Một luồng ánh sáng chói mắt, khiến nàng một lúc lâu sau mới mở mắt ra được.

Nàng đang ở trong một gian bếp khổng lồ, đây là phòng thao tác của nàng. Trong

lòng nàng kích động vạn phần, vui vẻ di chuyển tự do trong phòng.

Cốc Lật thấy ấm nước yêu thích của mình đặt trên bệ, vui vẻ chạy tới, một tay

nhấc ấm nước lên cao.

Tí tách, tí tách, nước rơi trên mặt.

Lạnh lẽo! Cốc Lật giật mình tỉnh dậy. Một bàn tay đang dí sát trước mắt nàng, một

cách ác ý hất nước vào mặt nàng.

Cốc Lật vừa tỉnh dậy hành động chậm chạp, cứ thế trơ mắt nhìn Tạ Thần trêu

chọc mình.

Tạ Thần, bá chủ thôn Vĩnh An, tục gọi là ác bá.

Người duy nhất trong cả thôn không gọi nàng là đứa ngốc nhỏ.

Hắn thấy Cốc Lật tỉnh, liền hất toàn bộ những giọt nước trên tay vào mặt nàng:

“Ngươi ngủ ở đây, cũng không sợ trượt chân xuống sông chết đuối sao”

Nhìn người trước mắt, mắt Cốc Lật càng ngày càng sáng. Tạ Thần từng học tư

thục mấy năm, hắn nhất định biết chữ.

Chỉ là con người hắn không dễ ở chung, cũng không biết liệu có thể giúp nàng

hay không.

Cốc Lật thăm dò mở miệng: “Tạ Thần, huynh có thể giúp ta viết vài chữ không?”

Tạ Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó lường, nhìn chằm chằm

nàng thật lâu, mới đáp: “Đi theo ta”

Cốc Lật mừng rỡ trong lòng, nàng vội đứng dậy đi theo sau Tạ Thần. Nàng dồn

toàn bộ sức lực vào đôi chân, chỉ sợ không theo kịp bước chân đối phương.

Thế nhưng, tốc độ của nàng chậm như ốc sên, dù nhanh cũng chỉ bằng rùa bò.

Thế nhưng, khoảng cách giữa nàng và Tạ Thần vẫn luôn duy trì hai thước, không

xa không gần, chắc hẳn là đối phương cố ý đi chậm lại.

Tạ Thần dáng người cao lớn vạm vỡ, dung mạo kiên nghị, nếu không có chút

hung hãn trong ánh mắt, hắn sẽ là một thiếu niên tươi sáng, phóng khoáng.

Cốc Lật bất giác nhớ lại dáng vẻ thuở nhỏ của hắn.

Khi ấy hắn da đen nhẻm, búi tóc củ tỏi, mỗi ngày đeo túi vải đi đi về về giữa tư

thục và nhà, suốt ngày cười toe toét, còn hay cho nàng kẹo ăn.

Nhưng năm mười hai tuổi, phụ thân Tạ Thần đột nhiên qua đời, Thẩm thị một

mình nuôi hắn và cặp song sinh sống rất khó khăn, hắn liền bỏ học bắt đầu gánh

vác gia đình.

Không biết từ lúc nào đã trở thành “ác bá” trong lời nói của dân làng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.