Tạ Thần không cần ngươi nữa
Cốc lão gia không lo lắng cho Cốc Lật, nàng lanh lợi, miệng lưỡi ngọt ngào, cho
dù gả cho ai cũng sẽ sống rất tốt.
Ông chỉ lo lắng cho Cốc Tuệ, đứa bé đó trầm tính, có chuyện gì cũng giấu trong
lòng không nói ra, tính tình lại mềm yếu.
Nếu ở nhà chồng chịu ủy khuất, chưa chắc đã dám nói với người nhà, Cốc lão gia
thầm thở dài trong lòng.
Chẳng mấy chốc, Trương Đại đã tính xong tiền, hai bộ hồi môn tổng cộng một
lượng bảy tiền bạc. Cốc lão gia trả tiền đặt cọc, hẹn mười lăm ngày sau Trương
Đại sẽ mang đồ đạc đến nhà họ Cốc.
Mèo Dịch Truyện
Trong huyện thành, Tông thị dẫn theo hai con dâu, xách theo túi lớn túi nhỏ đi trên
phố.
Gả con gái ngoài chăn phượng rồng, bát đũa phượng rồng, còn phải có hộp kim
chỉ, gối uyên ương và nhiều thứ khác.
Triệu thị mệt đến vã mồ hôi, “Mẹ ơi, ngày mai lại đi một chuyến nữa đi, con thật
sự không cầm nổi nữa rồi”
Tông thị nhích tấm bông trên vai lên một chút, nghiến răng nói, “Chỉ còn gối uyên
ương thôi, mua xong chúng ta sẽ về” Vừa nói vừa bước vào một tiệm thêu.
Phụ nữ nhà họ Cốc không giỏi thêu thùa, đành phải mua vỏ gối có sẵn.
Đợi mấy người mua xong xuôi trở về nhà họ Cốc đã là giờ Thân (khoảng 3 giờ
chiều).
Triệu thị mệt đến kiệt sức, nàng cầm bát lớn lên không quản nước nguội, ực ực
uống một hơi thật lớn.
“Mẹ ơi, con nghỉ một lát rồi nấu cơm”
“Không cần đâu, vừa rồi ta vào bếp, cơm canh có sẵn đang hâm nóng trong nồi,
ta chia đồ xong, các con cứ ôm về tự mình làm”
Tông thị chia đồ đã mua thành hai đống, bà tuổi đã cao mắt kém, chăn cưới của
hai cháu gái vẫn nên do đích thân mẹ các nàng làm thì hơn.
Triệu thị không cảm thấy gì, ôm lấy bông vải đã được chia, lê lết thân thể mệt mỏi
ra khỏi nhà.
Đinh thị trong lòng chua chát, cũng là gả con gái nhưng nàng ta lại không tài nào
vui vẻ nổi, tấm vải đỏ chói mắt làm nàng ta cay xè mũi.
“Mẹ ơi, hồi môn của Cốc Tuệ có phải là quá nhiều rồi không?”
Nếu không phải cha mẹ chồng khuyên nhủ, nàng ta thật sự không muốn cho bất
kỳ hồi môn nào, nàng ta không trách con gái mình, chỉ hận nhà họ Lý không biết
điều.
Tông thị gom đồ lại ôm vào lòng Đinh thị, “Dù sao cũng là con gái mình, chẳng lẽ
lại không nhận”
Đinh thị trong lòng uất ức, cả đời nàng ta mạnh mẽ, sao lại sinh ra một đứa con
gái không biết tranh giành như vậy.
Có việc để làm, thời gian trôi qua thật nhanh, khi Trương Đại mang đồ đạc đến đã
là mùng chín tháng Ba, còn vài ngày nữa là đến ngày Cốc Tuệ thành thân.
Một ngày trước khi xuất giá, nhà họ Cốc phải làm yến tiệc tiễn con gái về nhà
chồng. Cốc lão gia dẫn hai con trai lên núi đốn củi, Triệu thị thì đi các nhà trong
thôn mượn bàn ghế, việc này vốn dĩ là của Đinh thị.
Nhưng Đinh thị trong lòng không tài nào vượt qua được, nàng ta mượn xe bò của
nhà họ Tạ rồi cùng Tông thị lên huyện mua nguyên liệu.
“Triệu Mai, ngươi lại đây” Triệu thị vừa mới đặt xong bàn ghế ở một nhà, định đi
nhà tiếp theo thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.
Nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Tào thị, vợ của Mã Tráng, đứng trong sân vẫy tay
với nàng ta. Triệu thị lườm nguýt nàng ta một cái.
Người đã từng đánh nhau mà còn dám hồ hởi chào hỏi, mặt thật dày.
Tào thị thấy Triệu thị quay lưng bỏ đi, vội vàng mở cửa đuổi theo cười nói, “Gọi
ngươi đó, sao ngươi lại không thèm để ý người ta vậy”
Triệu thị sắc mặt hơi lạnh, không để ý tới mà muốn lách qua nàng ta, nhưng lại bị
Tào thị chặn đường.
Chỉ thấy Tào thị hả hê nói, “Đại muội à, ta nghe nói Tạ Thần ở Tề Châu thành tìm
được ý trung nhân rồi, không cần con gái ngươi nữa, có chuyện này không?”
“Xì, mồm thối tìm đòn phải không?” Triệu thị nghe vậy thì bùng nổ, mắt trợn tròn,
vén tay áo lên định xông vào đánh Tào thị.
Tào thị cười lùi về phía cổng sân, “Ta cũng chỉ tốt bụng thôi, con gái ngươi vốn đã
ngốc, bị người ta lừa gạt còn không biết, ta tốt bụng nói cho ngươi hay, sao ngươi
lại còn muốn cắn người vậy”
Triệu thị chỉ vào Tào thị gằn giọng, “Ngươi dám ở đây mà nói xằng nói bậy, đợi
con rể ta về, ta sẽ đánh chết Mã Tráng nhà ngươi”
Tào thị nghe vậy che miệng kinh ngạc nói, “Chưa thành thân đã là con rể ngươi
rồi, ta khuyên ngươi đừng ngốc nữa. Mã Tráng nhà ta tận mắt nhìn thấy Tạ Thần
và một nữ tử xinh đẹp sóng đôi, con gái ngươi thật là ngốc nghếch”
Tào thị vừa nói vừa bĩu môi, ánh mắt nhìn Triệu thị đầy vẻ thương hại.
“Cũng là hàng xóm láng giềng, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, đừng để bị
lừa gạt mà còn không biết gì”
42.html]
“Tào thị, ta giếc ngươi!”
Triệu thị quát lên một tiếng, điên cuồng lao tới, dọa Tào thị cắm đầu bỏ chạy, vào
sân đóng cửa một mạch.
Nghe tiếng Triệu thị ở ngoài giận dữ mắng chửi, Tào thị cười đến nỗi thở hổn hển,
sảng khoái, cục tức này cuối cùng cũng đã được xả ra.
Phía sau vang lên tiếng đập cửa bùm bùm, Tào thị quay đầu nghển cổ hét, “Ôi,
đúng rồi, cô nương đó họ Tống, là Tiên nữ bánh ngọt nổi tiếng ở Tề Châu thành
đó”
Triệu thị giận đến phổi muốn nổ tung, đi vòng quanh tường một hồi cuối cùng
cũng tìm thấy một chỗ hở, liền trèo qua.
Khi Tào thị kịp phản ứng thì những nắm đấm như mưa đã giáng xuống.
“Ta cho ngươi cái tội mồm tiện, ngươi nghĩ lão nương dễ bắt nạt phải không!”
Triệu thị vừa đánh vừa mắng, vì tiếng quá lớn nên đã thu hút không ít người
đến xem.
Triệu thị bị kéo ra, mặt Tào thị sưng đỏ bầm tím, tóc bị túm đến rối bù.
Nàng ta chỉ vào Triệu thị hét lên, “Con gái nàng ta bị Tạ Thần bỏ rơi, ta tốt bụng
nói cho nàng ta hay, vậy mà nàng ta không biết điều lại còn đánh ta!”
Một câu nói của Tào thị làm cả đám đông xôn xao, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về
phía Triệu thị, Triệu thị đứng giữa như một kẻ hề bị người khác chỉ trỏ.
“Nàng ta là một kẻ lắm mồm, các ngươi đừng nghe nàng ta nói!” Triệu thị vội vàng
giải thích.
“Ta lắm mồm ư, Quế Phương Trai ở Tề Châu thành, nữ chưởng quầy họ Tống,
người ta còn tặng ngoại hiệu là Tiên nữ bánh ngọt, không tin ngươi cứ tự mình đi
mà xem” Tào thị khạc một tiếng.
“Con gái mình thế nào mà chẳng biết, từ nhỏ đã ngốc đến lớn, gả cho ác bá
người ta còn không thèm”
Triệu thị nghe vậy liền muốn xông lên đánh người, nhưng lại bị những người
xung quanh ngăn cản không cho đến gần, Triệu thị tức giận mà không đánh
được, đứng giữa đám đông còn bị người ta chỉ trỏ.
Tào thị nói có đầu có đuôi, dân làng tự nhiên tin răm rắp, ánh mắt nhìn Triệu thị
đều mang vẻ dò xét.
Tạ Thần đã đi hơn hai tháng, không ai biết y đã làm gì ở bên ngoài.
Triệu thị đành nén cục tức trong lòng đi về nhà họ Cốc, tránh việc đứng tại chỗ để
người ta xem trò cười.
Nhà họ Cốc.
Cốc Lật và Cốc Tuệ đang dọn dẹp vệ sinh, chỉ nghe thấy tiếng “rầm” một tiếng,
cổng sân bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó là Triệu thị với vẻ mặt giận dữ bước vào.
Thấy Cốc Lật đang quét tàn tro, tất cả cục tức của nàng ta đều trút lên đầu cô,
“Ngươi xuống đây mau, ta có chuyện muốn hỏi ngươi”
Cốc Lật hơi ngẩn ra, “Mẹ, ai chọc giận mẹ vậy?”
Triệu thị giơ tay giật lấy cây chổi trong tay Cốc Lật vứt sang một bên, kéo cô vào
nhà với vẻ mặt giận dữ. Nhìn cánh cửa phòng đóng sầm vang trời, Cốc Tuệ ngơ
ngác.
Trong nhà, Triệu thị cầm cán chổi gõ mạnh xuống thành giường kang, tức giận
nói, “Ngươi nói thật cho ta biết, Tạ Thần rốt cuộc đã đi đâu làm gì?”
Cốc Lật khẽ nhíu mày, chuyện Tạ Thần ra ngoài bán công thức thì nhà họ Cốc ai
cũng biết, Triệu thị hỏi như vậy chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ, mẹ có nghe thấy chuyện gì không?”
Triệu thị tức giận ngồi phịch xuống giường kang, “Tào thị nói Mã Tráng ở Tề Châu
thành nhìn thấy Tạ Thần ở cùng với một nữ tử”
“Chỉ có chuyện này thôi sao?”
“Chuyện này còn nhỏ sao? Tạ Thần dám lén lút sau lưng ngươi tìm người khác,
ta nhất định sẽ phá nát nhà họ Tạ!”
Triệu thị càng nghĩ càng tức giận, đứng dậy định đi nhà họ Tạ tìm Thẩm thị hỏi
cho ra lẽ, nhưng cánh tay lại bị Cốc Lật giữ lại, “Mẹ, mẹ đừng có nghe gió thành
bão”
Triệu thị mắt trợn trừng, “Nếu là thật thì sao?”
Cốc Lật cười nói, “Vậy thì con sẽ đổi cho mẹ một người con rể khác”
Triệu thị cầm cán chổi lên định đánh cô, nhưng Cốc Lật đã né tránh được.
Cốc Lật cười nói, “Mẹ xem mẹ kìa, mẹ dễ giận quá. Chỉ cần con gái là của mình,
mẹ quản con rể là ai làm gì”
“Ta cho ngươi cái tội nói bừa,” Triệu thị tức giận đánh cô, nhưng lại không
đánh trúng.
Nàng ta bực bội ngồi xuống giường kang, “Ban đầu mà để Cốc Lương đi theo, thì
đã không xảy ra chuyện như vậy, công thức này bán được bao nhiêu tiền chúng
ta cũng không biết, y mà lừa chúng ta thì phải làm sao đây”
Triệu thị càng nghĩ càng hoảng sợ.