Nhà họ Cốc vì quá đông người, nên chia hai bàn ăn, Cốc Lật không ngồi bàn của
Cốc lão gia. Nàng bưng bát uống một ngụm canh cải trắng, cũng không biết gia
gia nàng đã suy tính ra sao.
Sáng sớm hỏi chuyện này hình như không ổn lắm, hay là dò la khẩu khí của phụ
thân. Ánh mắt Cốc Lật đối diện với đôi mắt trống rỗng vô thần của Cốc lão Nhị.
Thôi vậy, lát nữa ta sẽ đi dạo quanh thôn, vừa thư giãn lại vừa rèn luyện chân
cẳng.
Sau bữa cơm, Cốc Lật rửa sạch bát đĩa rồi đặt gọn gàng, bước những bước nhỏ
ra khỏi sân.
Vốn dĩ không có mục đích, đi đâu cũng vậy, cẳng chân nhấc lên đặt xuống, không
biết từ lúc nào đã lại đi đến bờ sông.
Để tránh những phiền toái không đáng có, Cốc Lật cố ý tìm một chỗ khuất người.
Nước sông lặng lẽ chảy trôi, mặt sông phản chiếu trời xanh mây trắng cùng bóng
cây đổ xuống.
Nàng ngồi xổm, cúi đầu nhìn chằm chằm đáy sông, tặc lưỡi.
“Đã lâu lắm rồi không được ăn cá”
“Phụt”, phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, Cốc Lật chậm rãi quay đầu lại, chỉ
thấy Đơn Tu Chẩn không biết từ khi nào đã đứng phía sau nàng.
Bốn mắt chạm nhau, Đơn Tu Chẩn mở miệng trước: “Muốn ăn cá sao?”
Cốc Lật không để ý đến hắn, mà lại một lần nữa đặt ánh mắt lên mặt sông, nước
sông trong veo thấy đáy, một con cá diếc lớn bằng bàn tay tĩnh lặng nằm dưới đáy
sông.
Tiếng bước chân của Đơn Tu Chẩn làm kinh động con cá diếc dưới đáy sông,
đuôi cá vẫy tung tóe nước bắn lên mặt Cốc Lật.
Tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh truyền đến, Cốc Lật nghiêng đầu trừng mắt, chỉ
thấy khóe môi Đơn Tu Chẩn khẽ nhếch, hai lúm đồng tiền ẩn hiện, đọng lại ý trêu
chọc khó hiểu.
Hắn rút khăn tay ra rồi cúi người lại gần, Cốc Lật muốn tránh nhưng thân thể phản
ứng chậm, khăn tay rơi trên mặt nàng nhẹ nhàng mềm mại, cuối cùng còn bị
người ta cách khăn mà véo một cái.
Đơn Tu Chẩn khẽ ho một tiếng, chóp tai hắn nhiễm chút ửng đỏ, hắn cứ như
không có việc gì mà bỏ khăn tay vào trong tay áo.
“Chuyện hôm qua ta đã đồng ý rồi”
Cốc Lật vừa tích đầy lực định cho đối phương một bài học, suýt nữa thì trẹo lưng.
Nàng hoài nghi nhìn chằm chằm Đơn Tu Chẩn, gia gia quản nghiêm như vậy mà
hắn cũng biết phản kháng sao?
Đơn Tu Chẩn đứng dậy lấy thỏi mực từ trong túi vải ra, dùng tay hứng nước sông
nhỏ giọt lên thạch đài, thỏi mực nhẹ nhàng mài, rất nhanh đã tích được một lớp
mực.
Hắn trải giấy bút ra, ngẩng đầu nhìn về phía Cốc Lật: “Nói đi, viết thế nào”
Kẻ trượng nghĩa đa phần là phường đồ tể, kẻ phụ bạc đa phần là bậc thư sinh.
Cốc Lật sợ lại gặp phải người có thể xem qua là nhớ, nhưng ánh mắt chân thành
của Đơn Tu Chẩn không giống giả dối, thế là nàng mở miệng nói.
“Bánh mochi khoai tím”
Đơn Tu Chẩn hạ bút, bút lông phác họa chữ viết trên giấy, sạch sẽ gọn gàng, chữ
viết thanh tú, nét bút độc đáo.
Chỉ là năm chữ này sao lại khác với những gì nàng thấy hôm qua, mặt Cốc Lật
bình tĩnh không chút gợn sóng, tiểu nhân trong lòng nàng ôm đầu la lớn: “Ta là
văn manh chứ không phải kẻ ngốc!”
Cùng một công thức mà hai kiểu chữ, Đơn Tu Chẩn và Tạ Thần nhất định có một
người đang lừa nàng.
“Sao không nói nữa?”
“Quên rồi”
Đơn Tu Chẩn nhịn không được bật cười, hắn cất gọn bút mực rồi đứng dậy xoa
đầu Cốc Lật: “Đúng là một tiểu ngốc, bây giờ ta phải về thư viện, lần sau về sẽ lại
giúp ngươi viết”
Mèo Dịch Truyện
Chẳng trách hắn luôn mang theo túi, hóa ra là muốn về thư viện.
Cốc Lật đứng dậy nhìn chằm chằm Đơn Tu Chẩn, câu chữ chậm rãi mà liền mạch:
“Mặt ta không phải bánh bao, ngươi nếu còn chạm vào một cái nữa, ta sẽ tìm
trưởng thôn nói ngươi phi lễ ta”
Nụ cười của Đơn Tu Chẩn cứng đờ trên mặt, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, sau
đó khôi phục như ban đầu: “Thật đáng yêu, lần sau không véo nữa”
Nói xong, hắn phủi sạch cỏ khô dính trên vạt áo, nâng nụ cười lên rồi cáo biệt
Cốc Lật.
Hai người gặp nhau thuần túy là ngẫu nhiên, đợi người đi khỏi, Cốc Lật muốn
nhân lúc dùng bữa trưa hỏi Cốc lão gia, chuyện bán bánh ngọt này đã suy tính ra
sao rồi.
Cốc Lật sắp xếp lại lời lẽ trong đầu, bước những bước nhỏ đi về nhà.
phat-hien-bi-mat-khong-tam-thuonghtml]
Khi đi ngang qua đống củi nhà họ Lý, vô tình thoáng thấy trong bóng tối có một
đôi nam nữ, nữ nhân rúc vào lòng nam nhân, nam nhân nhẹ nhàng xoa lưng
nàng.
Vị trí tuy kín đáo, nhưng Cốc Lật vẫn nhìn một cái là nhận ra hai người, Cốc Tuệ
và Lý nhị Ngưu nhà họ Lý.
Trong lòng Cốc Lật dấy lên sóng to gió lớn, dân phong nước Tấn tuy cởi mở
nhưng cũng chỉ giới hạn ở huyện thành, trong thôn mà ôm ôm ấp ấp, đừng nói là
ở cổ đại, ngay cả ở hiện đại cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, xấu hổ muốn chết.
Mắt thấy xa xa có hai thôn dân đi đến, lòng Cốc Lật sợ hãi giật nảy, lập tức đưa ra
quyết định.
Nàng cất bước tiến lên phía trước, lớn tiếng nói: “Lý đại bá tốt, Trương đại bá
tốt”
“Ấy, ấy, tốt,” Lý Thiết Trụ lần đầu tiên được hỏi thăm, hiện ra vẻ luống cuống tay
chân.
Còn Cốc Tuệ và Lý nhị Ngưu đang trốn trong bóng tối, bị tiếng hỏi thăm này dọa
sợ đến mức hoảng loạn bỏ chạy.
Cốc Lật không quay đầu lại nhìn, mà lại mỉm cười ngọt ngào với Lý Thiết Trụ,
vượt qua bọn họ tiếp tục đi về nhà, khiến Lý Thiết Trụ và Trương Đại nhìn nhau.
“Cốc nhị ngốc tử lại còn chào ta?” Lý Thiết Trụ không chắc chắn nói.
Trương Đại: “Ngươi không phát hiện Cốc Lật linh động hơn nhiều sao?”
“Ngươi còn đừng nói, đi bộ đúng là nhanh hơn mấy năm trước, nói chuyện cũng
sảng khoái hơn nhiều”
Theo Cốc Lật càng đi càng xa, tiếng nói chuyện của hai người cũng dần dần biến
mất.
Suy nghĩ trong đầu Cốc Lật rối bời, đường tỷ ôn nhu hiền thục, tính tình tốt, chưa
bao giờ chủ động gây chuyện, nàng và Lý nhị Ngưu làm sao lại đến với nhau.
Nếu hai người nảy sinh tình cảm, Lý nhị Ngưu vì sao không đến nhà họ Cốc cầu
hôn.
Ngay lúc Cốc Lật đang suy nghĩ xuất thần, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo
lại, bên tai vang lên giọng nói mệt mỏi của Triệu thị.
“Đi đâu đấy? Về nhà nấu cơm với ta”
Cốc Lật tỉnh thần, phát hiện đã đi qua nhà họ Cốc mấy thước, nếu không phải
Triệu thị ngăn lại, lúc này không biết đã đi đâu rồi.
Nàng xoay bước chân đi theo Triệu thị quay về, bước chân Triệu thị vội vàng, hai
ba bước đã vào sân nhà họ Cốc, ôm củi khô đi về phía nhà bếp.
“Đi cho gà thêm chút nước, xem có trứng gà không, có thì nhặt về”
Cốc Lật “ồ” một tiếng, chậm rãi đến giếng múc đầy một thùng nước, xách thùng
nước từng bước từng bước di chuyển về phía chuồng gà, năm con gà nhà họ Cốc
quý như bảo bối, ăn uống đều là đồ tươi.
Cho nước xong, nàng cố ý nhìn vào chuồng gà một cái, thấy không có gì, mới vào
nhà bếp giúp Triệu thị đốt lửa.
Vẫn là cải trắng luộc nước lã, bánh ngô dán một vòng, không chút cảm giác mong
đợi nào. Ăn đến nỗi Cốc Lật chỉ muốn lên núi săn bắn, xuống nước bắt cá.
Rất nhanh, mép nồi bắt đầu bốc hơi trắng, dần dần làm cho nhà bếp hun khói ẩm
ướt, Cốc Lật thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài một cái, kiếp trước nàng là người
nóng nảy, kiếp này lại gặp phải một thân thể chậm chạp.
Thật đúng là nhà cháy đổ rầm rồi miệng mới kêu người.
Cót két một tiếng, cửa sân bị đẩy ra.
Cốc lão gia vác cuốc, lê tấm thân mệt mỏi đi vào, phía sau là một đám người nhà
họ Cốc mặt mũi lem luốc, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Bọn họ không có sức lực để nói chuyện, đôi mắt khô khốc vô thần cố gắng ngẩng
lên.
Lòng Cốc Lật đột nhiên run lên, không biết vì sao mũi hơi cay xè, nàng lặng lẽ thu
hồi ánh mắt, dập tắt lửa trong bếp lò, đứng dậy bắt đầu dọn cơm.
Trên bàn ăn yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.
Tất cả mọi người đều muốn ăn nhanh, để ngủ một giấc trưa, buổi chiều tiếp tục ra
đồng làm việc. Cổ đại không có thuốc diệt cỏ, từ lúc gieo hạt cho đến khi thu
hoạch, đều là nhổ cỏ bằng tay.
“Đũa đưa đi đâu rồi?” Tiếng nói đột ngột vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người
đều nhìn về phía Đinh thị và Cốc Tuệ.
Cốc Tuệ cúi đầu, mặt nàng đỏ bừng cả cổ, nàng theo bản năng nhìn về phía Cốc
Lật, sau đó hoảng loạn dời đi.
“Ăn cơm mà cứ lơ đãng, sáng nay ngươi đi đâu làm gì?”
Đột nhiên phát hỏi, khiến Cốc Tuệ càng thêm bất an, ấp a ấp úng một lúc lâu rồi
nói: “Bị đau bụng rồi”