Núi non trùng điệp, tiên vân lượn lờ.
Trên cánh cổng hùng vĩ uy nghiêm khắc bốn chữ “Thánh Địa Hi Hòa”, nét chữ
cổ kính, sắc bén.
Quảng trường bên trong sơn môn, người đông như mắc cửi, chỉ những đôi mắt
của người đã bước lên con đường tu hành mới có thể nhìn thấy bóng dáng mờ
ảo của các vị tiên nhân ở nơi cao nhất phía xa.
“Người đầu tiên, Tô Chước!”
Giọng nói trầm hùng của trưởng lão vang lên, cho dù khoảng cách có xa gần
bao nhiêu cũng đều có thể truyền đến tai tất cả mọi người.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
Tô Chước!
Đại tiểu thư của Tô gia Tiên môn!
Ở Huyền Mông giới, các thế lực lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, mỗi thế gia đại
tộc chiếm cứ một phương, nhưng được người người ngưỡng mộ nhất chính là
“Nhất Thánh, Nhất Tông, Thập Môn”.
Đứng đầu “Nhất Thánh” chính là Thánh Địa Hi Hòa, truyền thừa vạn năm, gần
như đứng trên tất cả các thế lực khác.
Các thế gia đại tộc đều lấy việc đưa thiên chi kiêu tử nhà mình vào Thánh Địa
Hi Hòa làm vinh dự.
Điều này không chỉ thể hiện hậu bối của họ được hưởng thụ tài nguyên tu
luyện và truyền thừa tốt nhất thiên hạ, còn mang theo kỳ vọng làm rạng rỡ tổ
tiên và phụng dưỡng gia tộc. Nếu tu luyện thành đại năng, chỉ cần ban chút lợi
ích cho hậu bối cũng là cơ duyên hiếm có mà nhiều người tranh giành đến sứt
đầu mẻ trán cũng không được.
Thế gia có lão tổ che chở mới có thể phát triển thành đại tộc Tiên môn, điều
này ai cũng biết.
Tuy nhiên, thiên đạo khó dò, đại năng lại hiếm hoi.
Tu tiên giả thất bại trên con đường tu luyện là chuyện bình thường.
Người có thể vào Thánh Địa Hi Hòa đúng là vạn người có một.
Chín mươi chín phần trăm người có mặt ở đây đều đến để thử vận may.
Nếu quảng trường không có trận pháp không gian, chắc chắn không chứa nổi
lượng người gần như đủ lấp đầy vài tòa thành này.
Trước khi đại điển kiểm tra thiên phú bắt đầu, nghi thức khảo nghiệm tiến vào
thánh địa của các đệ tử tiên môn mới là thứ được mọi người chú ý nhất.
Người được trưởng lão xướng danh đầu tiên lại càng là nhân tài kiệt xuất trong
số những thiên chi kiêu tử.
Sau khi trưởng lão đọc tên Tô Chước, hầu như tất cả những người đang chờ
khảo nghiệm đều bàn tán về nàng.
“Người so với người, đúng là tức chết người mà! Chúng ta vào được thánh
địa đã là làm rạng danh tổ tiên rồi, còn người ta đầu thai tốt, được lão tổ phù
hộ, sinh ra đã ở ngay thánh địa…”
“Không phải ai sinh ra ở thánh địa cũng là thiên tài, vị Tô đại tiểu thư này mới
thật sự là thiên tư trác tuyệt”
“… Ngươi không biết sao? Nàng ấy là Thiên Linh Căn! Mười hai tuổi đã đạt Tiên
Thiên cảnh!”
“Ngươi nói là Tiên Thiên cảnh ư?! Truyền thuyết kể rằng lão tổ Hi Hòa tu luyện
đến Tiên Thiên cảnh cũng đã ba mươi tuổi rồi… Thiên tư của nàng ấy thật đáng
sợ!”
“Không, không, không, lão tổ Hi Hòa vốn là phàm nhân, một đêm nhập đạo, nói
là siêu phàm thoát tục cũng không quá trớn!”
“Thiên tài như Tô Chước, tám phần là nhờ xuất thân hiển hách, không biết
truyền thuyết có phải thật hay không, lão tổ Tô gia sắp tọa hóa, toàn bộ Tô gia
dốc toàn lực nâng đỡ nàng ấy, nếu không địa vị của họ chắc chắn sẽ suy tàn
trong vòng trăm năm. Giờ có vị đại tiểu thư này, xem ra vận số Tô gia vẫn chưa
hết!”
“…”
Nghe kể về những chiến tích của Tô Chước, đám thiếu niên không khỏi kinh
hô.
Một thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh họ nhìn sang, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng.
Tô đại tiểu thư gì chứ? Chỉ là kẻ mạo danh, tú hú chiếm tổ chim khách mà thôi.
Không bao lâu nữa, sự thật sẽ được phơi bày.
Đến khi bộ mặt thật của Tô Chước bị vạch trần, những kẻ tâng bốc nàng ấy
hôm nay, nhất định cũng sẽ là những kẻ đạp nàng xuống vực sâu nhất.
…
Bên cạnh đài cao trước quảng trường, nơi mọi ánh mắt đổ dồn về, các đệ tử im
phăng phắc.
nhieu-lam/chuong-1-tien-thien-canh-muoi-hai-tuoihtml]
“Sư tỷ?”
“Sư muội!”
“Đại tiểu thư!”
Cánh tay Tô Chước bị ai đó huých nhẹ, nàng mới giật mình nhận ra có người
đang gọi mình.
Nàng ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quanh, thấy một hàng các công tử thế gia
mặc cẩm bào đứng cạnh, cao thấp không đều, ai nấy đều mang vẻ mặt “ngươi
đang làm cái gì vậy?”.
Một vị trưởng lão quay đầu lại, ôn tồn nhắc nhở: “Nha đầu, còn không mau lên
nhanh đi?”
“Vâng”
Tô Chước ra vẻ thâm sâu khó lường, khẽ gật đầu rồi bước lên phía trước.
Cũng may nàng có một gương mặt xinh đẹp trời phú, nếu không người khác
chắc chắn sẽ nhận ra trong đáy mắt nàng không phải là vẻ kiêu ngạo hờ hững
mà là vẻ khó hiểu.
Cực kỳ khó hiểu.
Đầu Tô Chước đau như búa bổ, ký ức trước đây của thân thể này đang liều
mạng dung hợp với ký ức của nàng, bất chấp sống chết.
Vậy mà nàng xuyên vào cuốn tiểu thuyết mình từng đọc, trở thành nhân vật
phản diện trùng tên với nàng.
Thu Vũ Miên Miên
“Tô Chước” là đại tiểu thư của Tô gia, một trong tứ đại Tiên môn thế gia, là ngôi
sao sáng chói nhất của thế gia, một thiên tài được mọi người công nhận có
thể đưa gia tộc vốn đã hùng mạnh phát triển hơn nữa.
Không ai biết nàng thực chất không phải huyết mạch của Tô gia, mà chỉ dựa
vào danh tiếng của Tiên môn để có được thành tựu và danh vọng như ngày
hôm nay.
Theo kế hoạch, “Tô Chước” đã sớm được Thánh Địa Hi Hòa chọn làm thánh nữ
kế nhiệm, tiền đồ vô cùng xán lạn. Sau này nếu nàng trở thành trưởng lão, dù
bị phát hiện không phải người Tô gia cũng chẳng hề hấn gì.
Nhưng không may, nữ chính của nguyên tác, cũng chính là đại tiểu thư thật sự
của Tô gia – Tô Ly Ly sắp trở về, và nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của “Tô
Chước” ——
“Tô Chước” thực chất là đại tiểu thư giả, có Thiên linh căn giả, đã trái lời tổ
huấn của Tô gia, lén lút đơn phương hủy hôn với Thẩm gia, là kẻ ngoài mặt
một đằng trong lòng một nẻo.
Không chỉ vậy, trước đó “Tô Chước” còn hủy cả thư tín cũ mà lão bộc của Tô Ly
Ly đã liều mạng đưa về Tô gia, ngăn cản Tô Ly Ly nhận tổ quy tông.
Sau này, khi Tô Ly Ly trở về Tô gia, nàng lại dùng đủ mọi thủ đoạn để hãm hại ả
ta.
Thấy vị hôn phu cũ xuất thân từ Thẩm gia là Thẩm Phong Trầm khôi phục
thiên phú, lại còn cực kỳ tâm đầu ý hợp với Tô Ly Ly, Tô Chước vẫn một lòng
muốn khôi phục hôn ước với Thẩm Phong Trầm nên bày ra vô số âm mưu quỷ
kế khiến người ta hận đến nghiến răng.
..
Bây giờ Tô Chước vừa buồn vừa vui.
Buồn vì nàng quả nhiên đã chết, lại còn xuyên đến cái thế giới huyền huyễn
này, sắp phải đối mặt với tương lai mờ mịt, rất có thể sẽ chết không toàn
thây.
Vui vì dù sao cũng đã chết rồi, sống được ngày nào hay ngày đó, so với việc
phải sinh tồn ở mạt thế, thì sống ở thế giới tài nguyên dồi dào, tuổi thọ của tu
tiên giả lại dài đằng đẵng như thế này rõ ràng dễ dàng hơn nhiều.
Ở mạt thế thiếu thốn tài nguyên, dù có một đường chém giếc lũ zombie, trở
thành kẻ đứng trên vạn người, thì cuộc sống vẫn chẳng khác gì địa ngục, ăn
không ngon ngủ không yên, ngẩng đầu lên đến cả một mảng trời xanh cũng
không thấy. Đâu có như thế giới này, chỗ nào cũng đẹp như tranh vẽ, nếu là
nàng thì nàng đã chẳng tu tiên làm gì, cứ ngày ngày đi du lịch ngắm cảnh
chẳng phải tốt hơn sao?
Nếu nàng không màng danh lợi, tùy duyên tu luyện, rảnh rỗi thì trồng trọt nuôi
vài con thú cưng, hơn nữa ở đây cũng sẽ chẳng có zombie hay dị thú từ xó
xỉnh nào đó nhảy ra giếc nàng cả.
Đúng là từ cấp độ địa ngục chuyển sang chế độ dễ rồi.
Vấn đề duy nhất là.
Thời điểm hiện tại chưa đến lúc chính thức đối đầu với nữ chính, nhưng Tô
Chước vẫn đến muộn một bước, người cần đắc tội đều đã đắc tội hết cả rồi.
Thư nữ chính gửi đến Tô gia đã bị nàng hủy, hôn ước giữa nàng và nam chính
Thẩm gia cũng đã bị hủy bỏ.
Việc hủy hôn này, nếu tự nàng làm cũng được, nhưng cách hủy hôn theo
nguyên tác là một chiêu kéo thù hận cực kỳ lợi hại.
Nếu như nói việc chặn thư của nữ chính trước đó chỉ khiến vận mệnh của nàng
thêm trắc trở, thì việc lén phái người hầu đến Thẩm gia đang xuống dốc để tìm
Thẩm Phong Trầm hủy hôn chẳng khác nào chà đạp lên mặt mũi nam chính.
Thẩm gia cũng rất cứng rắn, không hề có ý định cứu vãn.
Cho dù chuyện đến đây có thể giải thích là do xích mích giữa hai người trẻ
tuổi, thì việc Tô Chước ngay lập tức cho người truyền tin hủy hôn của hai nhà
ra ngoài lại càng khiến sự việc thêm nghiêm trọng.
Lúc đó, Huyền Mông giới không chỉ chế giễu Tô gia thất tín bội nghĩa, mà còn
cười nhạo sau khi gia chủ ba đời của Thẩm gia qua đời, Thẩm gia đã không
còn như xưa. Thẩm Phong Trầm, thiên tài một thời, giờ linh mạch bị hủy, mộng
tưởng trèo cao vào Tô gia cũng tan thành mây khói. Nỗi nhục nhã bị người đời
khinh rẻ này, đương nhiên Thẩm Phong Trầm sẽ đổ hết lên đầu Tô Chước