Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 10: Tấn giai, Tiên Thiên cảnh thất trọng!



Sẵn sàng

Diêm Nguy Nhiên một lòng muốn tiểu sư muội chưa từng được nếm sơn hào

hải vị ăn uống thỏa thích, nhưng Tô Chước thấy hơi ngại, bèn chủ động xin

được nướng.

Kết quả phát hiện…

Kém xa.

Nướng xiên quả là cả một nghệ thuật.

Nhìn nàng ngẩn người, Diêm Nguy Nhiên bật cười: “Như vậy là giỏi lắm rồi tiểu

sư muội, cả sư môn trừ ta ra chẳng ai biết canh lửa cả, người khác nướng ra

không sống thì cháy, có khi còn ngoài cháy trong sống, ngay cả sư phụ cũng

thế… Nhị sư huynh tu luyện công pháp hệ hỏa, ngày thường khống chế lửa

xuất quỷ nhập thần, vậy mà có lần nướng xiên suýt đốt trụi cả đỉnh núi”

Tô Chước lo lắng: “Núi không sao chứ?” Phóng hỏa thiêu rừng sẽ bị tù mọt

gông đấy… Dù tông môn không quản, núi cũng vô tội mà!

“Núi thì không sao, sư phụ phạt huynh ấy ngồi trên đỉnh núi niệm Hồi Xuân

quyết một tháng, tóm lại từ đó về sau, không có ta thì bọn họ cũng đừng hòng

nhóm lửa” Ban đầu khi không có hắn, mọi người ở Đệ Cửu Vực đều dùng Ích

Cốc đan, dù sao tu sĩ bình thường cũng chẳng ai bỏ thời gian nghiên cứu mấy

thứ này.

Nhìn vẻ mặt thất sư huynh hiền hòa, Tô Chước bỗng thấy hình tượng hắn cao

lớn hẳn lên, nuôi cả sư môn lớn thế này, thật chẳng dễ dàng.

“Còn ăn nữa không?” Diêm Nguy Nhiên khẽ búng tay, gia vị vụn rắc đều lên

miếng thịt linh thú nướng vàng ruộm thơm phức. “Uống thêm chút nước ép

cho đỡ ngán nhé”

Tô Chước ngoan ngoãn uống một ngụm nước trái cây, nhận lấy xiên nướng, hài

lòng nói: “Ăn no rồi! Sư huynh, huynh có muốn ăn chút gì không?”

“Tiểu sư muội cứ ăn nhiều vào, ta muốn ăn lúc nào cũng được” Diêm Nguy

Nhiên đáp.

Đồ nướng đơn giản này vốn chỉ là món hắn ăn cho đỡ buồn khi ra ngoài rèn

luyện. Giá mà biết tiểu sư muội chưa từng được ăn món ngon nào, hắn nhất

định sẽ không chỉ mời nàng ăn chút canh với đồ nướng đơn giản thế này.

Nhưng hắn đã bỏ thêm mấy viên đan dược tứ phẩm vào canh, nghe ngũ sư

huynh nói hình như người càng nhỏ tuổi thì hiệu quả càng tốt. Tiểu sư muội

uống nhiều canh như vậy, dược hiệu hẳn là đã phát huy tác dụng.

Hắn đang nghĩ vậy thì thấy Tô Chước cũng ăn gần xong, bèn niệm pháp quyết

thu dọn bát đĩa: “Sư muội, lát nữa ta dẫn muội đến động phủ xem sao. Muội

muốn gì thì cứ nói, ta sẽ cho người mang đến trước khi trời tối”

“Vâng ạ”

Tô Chước gật đầu, đặt xiên sắt xuống.

Một luồng linh khí tỏa ra từ pháp quyết vừa rồi cuốn lấy xiên sắt trong tay

nàng, chỉ trong chớp mắt, xiên sắt liền sáng bóng như mới, cùng với những

xiên sắt khác bay về chỗ cũ.

Tiện thật đấy.

Tô Chước thầm cảm thán trong lòng. Tuy biết thế giới này thần kỳ nhưng vẫn

không khỏi kinh ngạc. Nơi này thật sự quá lý tưởng để sống, linh lực xử lý việc

vặt hiệu quả đến vậy sao.

Nàng đang định hỏi xem đó là pháp quyết gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã

chợt thấy hơi choáng váng.

Không phải ảo giác.

Tim đập nhanh, máu nóng dồn lên, cảm giác như say rượu.

Nàng ngơ ngác một lát.

Chớp mắt, Diêm Nguy Nhiên nhìn sang, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Hắn nheo mắt, thu lại pháp quyết trên tay.

Một luồng gió mát không biết từ đâu thổi đến, lướt qua tà áo nàng, khiến vạt

áo bay phần phật.

Nàng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ngây thơ, nhưng khí thế quanh thân lại không

ngừng tăng lên.

Linh khí từ khắp nơi đổ về, chui vào cơ thể nàng, men theo kinh mạch chảy

xuôi, hội tụ vào linh hải.

Không biết qua bao lâu.

Tô Chước bỗng cảm thấy thần thức thanh tỉnh, linh khí uy áp tỏa ra quanh thân

lập tức thu lại.

Tiên Thiên cảnh thất trọng!

Gió lặng, cỏ cây ven hồ trở lại yên tĩnh.

Tô Chước mở to mắt, kinh ngạc.

Thu Vũ Miên Miên

Thật sự đột phá rồi? Dễ dàng vậy sao?!

nhieu-lam/chuong-10-tan-giai-tien-thien-canh-that-tronghtml]

“Chúc mừng sư muội”

Diêm Nguy Nhiên vỗ tay, cười nói: “Quả nhiên là Thiên linh căn, tư chất bất

phàm”

Mười hai tuổi đã đạt cảnh giới Tiên Thiên cảnh thất trọng!

Ngay cả đại yêu hóa hình cũng khó mà tu luyện nhanh đến vậy.

Bị hắn nhắc đến, Tô Chước chợt nhớ tới chuyện linh căn của mình.

Xong rồi!

Nàng không phải Thiên linh căn thật.

Là Thiên linh căn giả!

Chuyện này sư phụ vẫn chưa biết sao?

Nhưng mà mười hai tuổi đã đạt Tiên Thiên cảnh thất trọng, dù không phải

Thiên linh căn thì cũng là tư chất kinh thế hãi tục.

Tô Chước tự an ủi mình trong lòng, nhìn vẻ mặt không hề bất ngờ của Diêm

Nguy Nhiên, bỗng nhiên hiểu ra: “Sư huynh bỏ gì vào canh vậy?”

Nàng vốn còn thấy lạ, đã nói là ăn đồ nướng, sao thất sư huynh lại nấu thêm

một nồi canh, bản thân hắn cũng chẳng uống.

Vì canh quá ngon, nàng đã sớm quên mất nghi hoặc lúc đầu.

“Chỉ là vài viên Bản Nguyên đan thường dùng trong dược thiện thôi mà, chủ

yếu là để cố bản bồi nguyên, ta cũng không ngờ muội dùng lại có hiệu quả tốt

đến vậy”

Diêm Nguy Nhiên thoáng kinh ngạc, theo lý mà nói, người thường xuyên dùng

đan dược, uống vài viên đan dược pha loãng trong canh này thì hiệu quả hẳn

là không quá rõ rệt.

Tuy Bản Nguyên đan có tứ phẩm hiệu quả tốt, nhưng đối với đại tiểu thư tiên

môn mà nói thì không phải là vật hiếm lạ…

Bên ngoài đều đồn, tu vi của Tô Chước là do nhà họ Tô nhồi nhét linh dược mà

thành.

Xem ra cũng không phải.

Lời đồn thật vớ vẩn!

Diêm Nguy Nhiên nói tiếp: “Có lẽ cũng là do sư muội ăn thịt linh thú nhiều? Vậy

thì sau này cứ ăn nhiều thêm chút nữa, có vài loại linh thú tu luyện phải dựa

vào việc hấp thu huyết nhục, đạo lý này đối với một số tu sĩ nhân tộc cũng có

tác dụng”

“Những người như này không cần bế cốc, ăn nhiều một chút mới có lợi, sư

muội có lẽ chính là người như vậy”

Thất sư huynh nói rất nhẹ nhàng, Tô Chước cũng không biết Bản Nguyên đan

thấp nhất cũng là đan dược tứ phẩm, còn tưởng rằng tấn cấp là do mình may

mắn, nhưng vẫn cảm kích: “Ta biết rồi, cảm ơn sư huynh mời ta ăn thứ quý giá

như vậy, sau này sư huynh cần nguyên liệu gì ta sẽ vào sơn mạch bắt giúp

huynh!”

Diêm Nguy Nhiên trái lại có vẻ hơi áy náy: “Chuyện nhỏ này mà, chỉ là bữa ăn

dã ngoại mà thôi, là sư huynh nên làm”

Nói xong, hắn bỗng nhiên lấy ngọc phù ra. “ Sao nhị sư huynh lại đột nhiên tìm

ta, huynh ấy xuất quan rồi?”

“Nhị sư huynh?” Tô Chước có chút tò mò nhìn ngọc phù trong tay hắn.

Khối ngọc phù này khác với của nàng, tạo hình cổ xưa hơn nhiều, không có

minh văn tinh xảo vờn quanh.

Truyền âm bên trong chỉ có chủ nhân mới nghe được, Diêm Nguy Nhiên nói: “À,

huynh ấy hỏi về dao động linh lực vừa rồi”

Truyền linh lực vào ngọc phù, Diêm Nguy Nhiên đáp: “Là tiểu sư muội”

“Đưa tiểu sư muội đến Tụ Linh Phong”

Diêm Nguy Nhiên vừa nghe vừa lẩm bẩm, Tô Chước cũng nghe thấy.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem sao, hình như có khách đến”

Biểu cảm của thiếu niên vẫn bình thường, nhưng Tô Chước cảm thấy giọng

điệu của hắn không mấy thân thiện.

Chẳng lẽ là khách không mời mà đến?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.