Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 23: Làm đệ tử Đệ Cửu Vực chính là niềm vui



Sẵn sàng

Rời khỏi bờ suối, trên đường đi, Nhị sư huynh không ngừng nhét đan dược vào

tay nàng. Tô Chước ăn xong, cảm giác từ một xác sống hoàn toàn bất động,

nay đã trở thành một xác sống có thể miễn cưỡng suy nghĩ.

“Đây chính là lý do chúng ta để muội tập thân pháp trước” Nhị sư huynh chậm

rãi nói: “Thân pháp yêu cầu sự linh hoạt, còn luyện cơ bản với lão Thất thì cần

sự vững chắc”

Tô Chước: “Sư huynh, muội có thể nhắm mắt mà luyện không?”

Lúc ngủ, nàng có thể nằm yên ổn định như một người đã chết.

Nhị sư huynh: “Không được”

Diêm Nguy Nhiên cười quang quác: “Tiểu Cửu, đừng lo, ai cũng từng trải qua

giai đoạn này. Giống như ta bây giờ”

Tô Chước lập tức nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.

Hắn cười tươi, nói tiếp: “Bây giờ còn bị sư phụ đích thân giám sát luyện tập,

còn thảm hơn”

Hắn cười không chút áp lực.

Tô Chước nhếch mép khó khăn, nặn ra một nụ cười đầy tuyệt vọng: “Tốt quá

ha”

Diêm Nguy Nhiên vỗ vai nàng: “Làm đệ tử Đệ Cửu Vực của chúng ta chính là

một niềm vui!”

Loại niềm vui kiểu làm trâu làm ngựa cày bừa không ngày nghỉ.

Có lẽ là để tránh làm phiền những người bế quan trong phòng tu luyện, võ

trường được xây dựng cách xa linh huyệt, nhưng vẫn có cấu trúc khá giống

khu viện tu luyện.

Mặt đất lát đá, nhưng không rõ là loại vật liệu gì.

Trên đó có vô số vết cắt nông sâu khác nhau, tổng thể trông có vẻ khá cũ kỹ,

lâu rồi chưa được tu sửa.

Tô Chước biết, chính vì cũ kỹ mới đáng sợ. Vì dùng không bao lâu đã bị phá

hủy nên những võ trường bình thường luôn trông như mới.

Mà đệ tử Đệ Cửu Vực, ai ai cũng có tu vi cao, nền đá bị dày vò đến mức này mà

vẫn bằng phẳng, chứng tỏ độ bền chắc kinh người.

Nhị sư huynh đưa nàng đến đây xong thì lập tức rời đi.

Ban nãy Diêm Nguy Nhiên còn cười hề hề nhưng ngay khi Nhị sư huynh đi khỏi,

thần thái và tư thế của hắn lập tức thay đổi, trở thành một vị sư huynh nghiêm

túc.

Ban đầu Tô Chước còn lo mình sẽ không nhịn được cười hắn lúc giảng dạy.

Dù gì mỗi khi dẫn nàng đi chơi, lão Thất chẳng khác nào một người bạn cùng

trang lứa, không giống một người huynh trưởng chút nào.

Nhưng giờ đây, sắc mặt Diêm Nguy Nhiên nghiêm nghị, gương mặt thanh tú

của thiếu niên cũng thêm vài phần trầm ổn.

Hắn chậm rãi giải thích: “Võ kỹ là phương thức chiến đấu của Võ Tu, mượn linh

khí giữa trời đất biến thành của mình. Dùng lực nhỏ để thắng lực lớn, rèn luyện

thân thể nhưng không quá phụ thuộc vào nó”

Tô Chước gật đầu nghiêm túc.

Diêm Nguy Nhiên hỏi: “Tiểu Cửu, muội hiểu biết bao nhiêu về Võ Tu?”

Tô Chước đáp: “Một chút”

Nhưng mà không nhiều.

Không hổ là người từng đấu võ mồm với nàng suốt mấy ngày, Diêm Nguy

Nhiên nhìn thoáng qua là hiểu ngay. Hắn tiếp tục: “Võ Tu và Pháp Tu không

xung đột, nhưng nhập môn khó hơn. Kỹ thuật vận dụng võ kỹ cũng khác với

linh quyết. Võ Tu cùng cấp thường thua Pháp Tu khi giao đấu”

Tô Chước nghe mà chợt ngộ ra điều gì đó. Nhưng hắn lại nói tiếp: “Nhưng đó

chỉ là tình huống thông thường, không thể xem là chân lý. Ở nội môn Đệ Nhị

Vực, có rất nhiều Võ Tu có thể giếc Pháp Tu chỉ trong một đòn, chỉ cần tìm

được sơ hở”

“Linh Võ Song Tu rất ít, vì sức lực có hạn, tư chất cũng có hạn. Phần lớn Pháp

Tu không thích hợp đi con đường này, nếu cố chấp sẽ chỉ mất công vô ích, còn

ảnh hưởng đến chính đạo của mình”

“Nhưng nếu có dư lực, tu luyện võ kỹ sẽ giúp bổ sung thiếu sót. Đây cũng

chính là con đường mà sư phụ muốn muội đi”

Đúng là hiếm thật. Ở Thánh Địa Hi Hòa, nàng chưa từng thấy ai tu luyện song

song cả hai.

Quả nhiên, tà môn ma đạo chính không bao giờ đi đường bình thường.

Tô Chước không nhịn được mà hỏi: “Vậy Nhị sư huynh và các huynh không cần

sao?”

Diêm Nguy Nhiên bật cười: “Bọn họ sống lâu, một lòng theo đuổi đại đạo. Còn

chúng ta thì phải lo giữ mạng trước rồi mới tính tiếp”

Tô Chước: “?”

nhieu-lam/chuong-23-lam-de-tu-de-cuu-vuc-chinh-la-niem-vuihtml]

Diêm Nguy Nhiên nói: “Ta là ‘Tiên Thiên Kiếm Tâm’, tổn thương địch cũng tổn

thương chính mình. Còn muội thì”

Diêm Nguy Nhiên hơi nghiêng đầu.

Đương nhiên là Tô Chước hiểu rõ tình trạng của bản thân, không cần hắn phải

dài dòng.

Linh mạch của nàng đã bị bí thuật của Tô gia thay đổi, vốn bẩm sinh có khuyết

điểm. Vận chuyển linh lực cũng đồng nghĩa với tự tổn thương mình, sử dụng

linh quyết sát thương mạnh lại càng nghiêm trọng hơn.

Chỉ có thể tu luyện lại từ đầu, từng bước loại bỏ tai họa tiềm ẩn.

Diêm Nguy Nhiên nói: “Tiểu Cửu, muội cũng đừng lo lắng quá. Ta bệnh lâu

thành thầy, ta sẽ làm thêm một phần dược thiện, muội muội cùng ăn với ta,

chẳng bao lâu muội cũng sẽ khỏe mạnh như sư huynh thôi”

“Được” Tô Chước cảm động gật đầu, chợt nghĩ đến nắm đấm to như bao cát

của Cam Nghị, trong lòng đầy ngưỡng mộ.

Nàng cũng muốn luyện võ!

Diêm Nguy Nhiên cười hì hì: “Ban đầu ta còn lo tư chất của muội không bằng

ta, sợ rằng có lòng nhưng lực bất tòng tâm. Trước đó mới muốn để muội chơi

cho thỏa, vì sau này sẽ không còn ngày lành nữa đâu”

Giống như năm đó hắn từng trải qua.

“Nhưng giờ xem ra, thiên phú của muội tốt lắm. Bộ pháp biến thái đó ta luyện

còn bị trẹo chân, vậy mà muội lại ra dáng lắm. Sau này vẫn có thể tranh thủ

chút thời gian để chơi. Nhị sư huynh cũng bảo muốn đưa muội đi dạo phố.

Muội biết không, dưới chân núi nhà huynh ấy có mấy cái ngân hàng tư gia lận

đấy”

Chuyện này càng nói càng xa. Tô Chước đang hứng thú tám chuyện thì chợt

nhận ra điều gì đó: “Sư huynh, bao giờ chúng ta mới bắt đầu luyện tập?”

Diêm Nguy Nhiên sững lại: “A đúng rồi, lão tử quên mất!”

Quả nhiên, cái vẻ nghiêm túc kia của Thất sư huynh chỉ là ảo giác.

Không duy trì được quá ba giây.

Tô Chước muốn cười mà không dám cười, nhưng cảm giác bản thân đã không

còn mệt như trước. Nàng nói: “Vậy bắt đầu luôn đi”

Diêm Nguy Nhiên gật đầu: “Được”

Hắn đưa tay ra, trên tay bỗng xuất hiện một chiếc áo giáp sắt, rồi đưa cho Tô

Chước: “Mặc vào”

Động tác của hắn nhẹ nhàng như không.

Nhưng vừa tiếp nhận trọng lượng dồn xuống, Tô Chước suýt nữa ngã sõng soài

xuống đất.

Diêm Nguy Nhiên giật mình, nhanh tay kéo nàng lại: “Đứng vững!”

“Cái quỷ gì nặng thế này!” Tô Chước lảo đảo giữ thăng bằng, suýt mất mặt ngã

sấp ngay tại chỗ.

Diêm Nguy Nhiên: “Đây mới là bộ đầu tiên. Sư muội mặc bộ này luyện mười

ngày rồi đổi sang cái tiếp theo nhé. Ban đầu ta tính ba ngày thay một cái, xem

ra hơi gấp rồi”

Sau khi mặc vào, cơ thể vốn đã mệt mỏi lại càng thêm nặng nề. Nếu là kiếp

trước, đến mức này thì dù có bị đánh chết cũng phải bò ra ngủ.

Nhưng hiện tại nàng vẫn chịu đựng được.

Hơn nữa, nàng không hề thấy sợ hãi.

Thu Vũ Miên Miên

Bởi vì nàng biết không ai ép buộc mình cả. Nếu nàng thực sự không muốn

luyện, các sư huynh thấy nàng nghỉ ngơi cũng sẽ không nói gì, giống như lúc

nãy.

Đan dược của thế giới này cũng thực sự thần kỳ. Ăn vào không chỉ có tác dụng

ngay lập tức mà còn tạo cảm giác dễ chịu như mưa thấm vào đất, giúp người

ta không bị vắt kiệt sức đến mức tổn thương cơ thể.

Diêm Nguy Nhiên bắt đầu biểu diễn từng động tác võ kỹ, cũng đang mặc một

bộ giáp sắt, trông còn nặng hơn của nàng gấp bội. Mỗi khi hắn di chuyển, áo

giáp lại phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Nhưng từng động tác của hắn lại nhanh nhẹn như gió, sức mạnh ngầm ẩn bên

trong, thậm chí không khí cũng bị xé rách, phát ra tiếng rít gió chói tai.

Sau khi luyện xong một bài quyền, Diêm Nguy Nhiên quay đầu lại thấy Tô

Chước đang vừa nhớ lại vừa bắt chước, bèn thỉnh thoảng nhắc nhở những chỗ

sai.

Lần thứ hai.

“Tiểu Cửu, tuyệt đối đừng vận dụng linh hải”

Lần thứ ba, Diêm Nguy Nhiên khen: “Tiểu Cửu, muội nhớ nhanh lắm, tay chân

cũng rất nghe lời”

Tô Chước: ..

Quả nhiên, ngoài mặt Thất sư huynh là lão Thất, nhưng bản chất là lão Lục.

Khen người ta mà nghe y như khen thú cưng ngoan ngoãn, không phải kiểu

suy nghĩ của người bình thường!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.