Nghê Truyền Vân hỏi: “Đại sư huynh, chiếc vòng ngọc này huynh lấy từ đâu
vậy?”
Tần Dĩ Luật đáp: “Lấy trong khố phòng, lai lịch trong sạch”
Ý của hắn rất rõ ràng, truyền thừa này là chính đáng, không phải công pháp tà
tu dùng để che mắt người khác, dẫn dụ người đi vào con đường sai trái.
Nghê Truyền Vân cũng hiểu, gật đầu: “Vậy thì cũng không tệ, nhưng huynh
định giải thích với người trong nhà thế nào?”
Truyền thừa rơi vào tay người khác không như linh thạch hay trang sức đơn
giản, bởi dù bảo vật có trân quý đến đâu, cũng không thể sánh bằng truyền
thừa, một con đường thông thiên đầy hiển hách.
Tần Dĩ Luật nói: “Chỉ là một chiếc vòng thôi mà, cần gì phải giải thích? Để
trong khố phòng lâu đến mức phủ bụi cũng chưa chắc có người dùng”
Lý lẽ thực ra rất đơn giản, bảo vật trước khi nhập khố đã qua tay không biết
bao nhiêu người, gốc gác sớm đã được điều tra rõ ràng.
Chiếc vòng ngọc này, ở trong tay người khác thì chỉ là một món trang sức trữ
vật kiêm linh khí bình thường, chỉ có vào tay Tô Chước mới là truyền thừa.
Nhưng không phải ai cũng có thể nghĩ thoáng như vậy, như phàm nhân thường
nói, “tiền tài có thể lay động lòng người”, một món bảo vật như thế đặt trước
mặt tu sĩ, dù không dùng được cũng đủ để khơi dậy lòng tham.
Tô Chước bị thái độ tùy ý như thể đang bàn về “tối nay ăn gì” của các sư huynh
làm cho sửng sốt.
Nhị sư huynh lại quay sang nàng: “Được rồi, tiểu sư muội, muội cũng đừng
nghĩ nhiều, cứ chuyên tâm tu luyện là được. Nhưng về đao pháp, có thể luyện
hay không thì đợi hỏi ý kiến sư phụ đã, bây giờ muội cứ theo Đại sư huynh học
Hồn thuật theo kế hoạch trước đi”
Tô Chước chớp mắt, cất đao pháp lại: “Vâng”
Nghê Truyền Vân liếc nhìn Đại sư huynh, ra sức ám chỉ hắn nên nói gì đó.
Tần Dĩ Luật thờ ơ quay lại nhìn hắn, giả vờ không hiểu ánh mắt kia.
Ngoài những lời cần thiết ra thì cái gì Đại sư huynh cũng lười nói.
Những lời quan trọng, nếu có người nói hộ hắn, bản thân hắn cũng chẳng buồn
mở miệng.
Nhị sư huynh đành phải dặn dò tiếp: “Chuyện ‘truyền thừa’ này, tốt nhất đừng
nói với người ngoài, với các sư huynh khác cũng đừng nhắc đến, càng ít người
biết càng tốt. Trong sư môn sẽ không có ai ngấp nghé mơ tưởng, nhưng nếu
lời đồn truyền ra ngoài, khó mà đảm bảo không có kẻ xấu dòm ngó”
Sư môn tuy đơn giản, nhưng trong tông môn thì loại người nào cũng có, cá lớn
nuốt cá bé, giếc người đoạt bảo chẳng phải chuyện hiếm.
Đương nhiên Tô Chước hiểu rõ điều này, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Sư
huynh, muội biết rồi”
“Ừm” Nhị sư huynh hài lòng xoa đầu nàng rồi rời đi.
Trong lòng Tô Chước cảm thấy có chút phức tạp.
Nhiều người nói các sư huynh của nàng là tiểu nhân thực thụ, nhưng nàng lại
cho rằng họ mới thực sự là những người khẳng khái hào sảng.
Đối mặt với bộ đao pháp trân quý, họ không phải giả vờ không hứng thú, mà
thực sự chẳng hề động tâm, có lẽ vì họ không cần đến nó, vậy nên, dù có đối
diện với cơ duyên hiếm lạ đến đâu, họ cũng không nảy sinh ý định tranh đoạt.
Nàng biết, với tác phong của các sư huynh, dù có cần thì họ cũng sẽ không
tranh với nàng, cũng sẽ không vì cơ duyên không bằng người mà sinh lòng đố
kỵ và oán hận.
Có lẽ… đây cũng là một kiểu tính cách được tạo nên bởi việc tự làm theo ý
mình.
Từ lâu họ đã tin chắc rằng con đường của mình là tốt nhất, sẽ không vì cơ
duyên xuất hiện bất chợt mà làm bản thân dao động.
Quan trọng hơn là họ xem nàng như người một nhà.
Tần Dĩ Luật đã sớm không để chuyện vừa rồi trong lòng, hắn mở bàn tay ra,
lòng bàn tay xuất hiện những sợi khói mỏng manh, khó mà nhìn rõ: “Biết làm
không?”
Có lẽ vì Đại sư huynh ít nói nên Tô Chước vô cớ có chút kính sợ hắn, trước đó
nàng còn cố tình chuẩn bị bài trước, bèn gật đầu nói: “Biết”
Ngoại hóa lực Thần Phách.
Theo điển tịch mô tả quá trình này khá phức tạp.
May mắn thay, Tô Chước là người từng đọc tiểu thuyết, còn tiện thể “xem lén”
quá trình tu luyện Hồn thuật của một tà tu…dù sao cũng là phản diện, nên mô
phỏng theo cũng không khó.
Trong lòng bàn tay Tô Chước hiện lên những sợi khói mờ nhạt, nếu nhìn kỹ có
thể thấy ánh vàng lấp lánh trong đó.
Tần Dĩ Luật hơi gật đầu, trong đôi mắt sắc bén lộ ra chút hài lòng.
Thần Phách chi lực trong bàn tay hắn đột nhiên hóa thành màu vàng kim, Tô
Chước có thể nhìn thấy rõ ràng những luồng khí màu vàng lưu chuyển dọc
theo kinh lạc trên tay hắn.
Đồng thời, gân cốt trên bàn tay rõ ràng kết ấn, một ấn ký hư ảo lơ lửng hiện ra,
nhẹ nhàng bay lướt qua không trung.
Trong lòng Tô Chước thầm kinh ngạc.
Nhìn qua thì ấn ký này không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế, những nơi nó
đi qua, không khí đều méo mó vài phần, huống hồ là khi rơi xuống trên người
người khác.
Bàn tay nam nhân nắm chặt hơn, ấn ký đột nhiên vỡ nát, một tiếng nổ trầm
đục vang lên.
Mà bàn tay hắn chẳng hề có chút thương tổn, trắng nõn như ngọc, thu tay lại,
nói: “Luyện”
Chỉ một chữ.
Chỉ một chữ thôi sao?
Tần Dĩ Luật nhìn nàng.
Tô Chước mở to mắt.
nhieu-lam/chuong-26-du-la-su-mon-phan-dien-cung-khong-nen-phat-the-xac-
chuhtml]
“Sư huynh, huynh nói xong rồi à?”
Thấy nàng không lĩnh ngộ được ánh mắt của mình, Tần Dĩ Luật chỉ có thể gật
đầu.
Nói xong rồi.
Hắn chỉ vào một khoảng đất trống nhỏ phía trước, ra hiệu cho Tô Chước đến
đó luyện tập.
“Dễ làm người bị thương, khó chữa trị, đừng tùy tiện dùng”
Hắn chỉ chỉ vào bản thân.
“Thi triển thuật”
Có thể sử dụng trên người hắn.
Tô Chước biết dù nàng có làm ra được thì cũng chỉ là một phiên bản sơ sài,
hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến Đại sư huynh.
Mỗi loại Hồn thuật có bí quyết thi triển khác nhau, nhưng tác dụng của tất cả
Hồn thuật đều không ngoài việc trực tiếp ảnh hưởng đến Thần hồn.
Nếu hai tu tiên giả có tu vi ngang nhau, việc thi triển Hồn thuật có thể gây ra
tổn thương khó mà chống đỡ được lên đối phương.
Hiệu quả cụ thể ra sao còn tùy thuộc vào độ mạnh của Thần hồn và lực tấn
công Hồn thuật của bản thân.
Nhẹ thì khiến thần trí đối phương mơ hồ, nặng thì có thể làm tổn thương đến
Thần hồn.
Còn về Hồn thuật mà Đại sư huynh vừa thi triển.
Điểm then chốt để thi triển rất rõ ràng nằm ở cách Thần Phách chi lực lưu
chuyển trong lòng bàn tay.
Vậy nên hắn mới hiện thực hóa lực Thần Phách, sau đó lại thi triển cho Tô
Chước xem.
Nếu là trong một trận đối chiến bình thường, lực Thần Phách vô hình vô sắc,
khiến đối thủ khó lòng phòng bị, lúc thi triển vừa nhanh vừa mạnh, có thể nói
là thần quỷ khó lường.
Nhưng Đại sư huynh ngoại trừ thi triển thì thậm chí còn không nói tên chiêu
thức.
Tô Chước cũng không tiện hỏi.
Chỉ có thể vừa đoán mò vừa cẩn thận mô phỏng theo động tác của sư huynh.
Tần Dĩ Luật không nhận ra nàng đang trông có vẻ tập trung nhưng lại đang
thất thần, thế là mặt không đổi sắc mà nhắc nhở:
“Không cần vội, quan trọng là phải chính xác”
Động tác của Tô Chước chậm lại.
Tần Dĩ Luật nhíu mày: “Tiết tấu”
Mặt Tô Chước căng thẳng, nhớ lại những động tác mà Đại sư huynh đã làm rồi
điều chỉnh động tác trên tay của mình cho phù hợp.
Sau khi lực Thần Phách vận hành xong một vòng, động tác tay Tô Chước
khựng lại, luồng khí nhẹ nhàng chuyển động trước lòng bàn tay nàng, nhưng
trong tay vẫn chưa có gì xuất hiện.
Tần Dĩ Luật cũng không ngạc nhiên: “Tiếp tục”
Tô Chước luyện một lúc thì bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng nhìn sắc mặt Đại sư
huynh lại lập tức tỉnh táo đôi chút, tại sao Đại sư huynh lại không có quầng
thâm mắt nhỉ? Kỳ lạ thật… Nói ra thì hình như Nhị sư huynh cũng vậy… À đúng
rồi, tu tiên giả không cần ngủ mà.
“Đừng phân tâm”
Giọng nói lạnh nhạt của nam nhân vang lên, Tô Chước lập tức tỉnh táo.
Phát hiện tia sáng mờ trong con ngươi màu đỏ vàng của hắn đặc biệt rõ ràng.
Vào khoảnh khắc đó, Tô Chước cảm giác như một tia sáng nhọn sắc bén vút
qua trước mắt nàng, khiến nàng cảm thấy nguy cơ gia tăng mạnh mẽ, đầu óc
lập tức trở nên cực kỳ tỉnh táo.
Tần Dĩ Luật thấy cuối cùng nàng cũng nhanh nhạy hơn, trong lòng âm thầm
thở dài.
Chưa từng thấy ai lười đến thế.
Hắn còn tưởng lão Thất đã là người lười biếng nhất.
Chưa thấy ai như tiểu sư muội này, luyện tập tuy tạm chấp nhận được nhưng
mắt lại sắp nhắm đến nơi.
..
“Dừng”
Nghe thấy giọng của Đại sư huynh, Tô Chước lập tức ngừng tay, ngước mắt lên
nhìn hắn.
Tần Dĩ Luật nâng tay, một thanh trường đao bay ra từ giá vũ khí, rơi vào trong
tay hắn.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước giật mình lùi lại một bước.
Không đến mức đó chứ!
Dù nàng có buồn ngủ nhưng vẫn nghe lời tập luyện mà!
Dù là sư môn phản diện cũng không nên phạt thể xác chứ!