Lần này, Tô Chước ngã quá chủ động, nhất thời vì muốn tránh va vào vách đá
mà nàng đã dồn lực xuống chân rồi đạp mạnh lên vách núi, vừa rời xa vách núi
vừa muốn xoay chuyển thế rơi.
Cú đạp mạnh khiến vách đá cứng rắn gần như nứt toác, cũng khiến nàng rời xa
vách núi, gần như lơ lửng giữa không trung.
Nhị sư huynh ngự kiếm đến cách nàng ba thước, thấy nàng sẽ không bị thương
thì không lập tức đỡ lấy nàng mà muốn xem nàng định xử lý thế nào.
Thực ra Tô Chước không có thêm kế hoạch nào khác, nàng biết chắc chắn
mình sẽ không bị ngã chết, vậy nên trước khi sư huynh đến, nàng chỉ cần đừng
để mình ngã chết trên vách núi là được.
Cũng đừng biến thành quả bóng lăn xuống.
Phát hiện mình vẫn còn đang ở trên không, chân Tô Chước bủn rủn.
Nhật Nguyệt kiếm trong ngọc bội khẽ ngân lên, hòa cùng tâm niệm của nàng.
Nhưng nàng không triệu hồi kiếm.
Bây giờ, trong lòng nàng chỉ có thân pháp.
Thân hình nàng hoàn toàn rơi xuống, tiếng gió lướt qua màng nhĩ, lòng Tô
Chước bỗng nhiên tĩnh lặng.
Lần này không được. nàng sẽ tạm gác lại.
Giữa không trung, thân hình nữ hài bỗng nhiên chuyển động khẽ khàng, nàng
nhắm mắt, sau đó vận lực, rồi nhẹ nhàng điểm một bước trong hư không như
có như không.
Mượn gió giúp sức, đưa ta lên trời xanh!
Không đưa. Không đưa thì ta sẽ rớt xuống mất, van cầu ngươi đừng.
Cách đó không xa, ánh mắt thanh niên đang ngự kiếm khẽ biến đổi, bàn tay
vừa định nâng lên cuối cùng cũng hạ xuống.
Thân hình Tô Chước chấn động, nàng bỗng nhiên mở to mắt, tìm được điểm
tựa giữa không trung mênh mông, thế rơi đột ngột giảm xuống, nàng tiếp tục
hai bước nhẹ, đáp xuống vách núi.
Vội vàng nắm chặt cành cây tùng bách mọc trên vách đá, nàng cúi đầu nhìn
xuống, không giẫm phải thứ gì.
Ngước mắt lên nhìn, chuột con trên núi cũng đã chuồn mất.
Mẹ ơi, cao quá!
Nhị sư huynh đứng trên thân kiếm, ung dung vỗ tay, cười nói: “Chúc mừng tiểu
sư muội, thành công nhập môn”
Làm được điều mà rất nhiều Võ Tu không làm được.
Tô Chước vẫn còn hơi ngơ ngác.
Nàng thở dốc: “Chân. chân mềm nhũn”
Luyện tập quá sức rồi.
Tối qua không ngủ, sáng sớm luyện Hồn thuật lại hao tổn rất nhiều tinh thần,
nàng hoàn toàn hoạt động dựa vào quán tính.
Nhị sư huynh khẽ cười, đưa tay túm lấy cổ áo sau của sư muội, đưa nàng trở
về mặt đất.
Chân Tô Chước vừa chạm đất thì suýt chút nữa đã nằm sấp xuống bãi cỏ mềm
mại.
Nhị sư huynh tiếp tục xách nàng lên, nhét đan dược cho nàng.
Tô Chước bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Khi nào thì có thể luyện đến cảnh
giới tiếp theo ạ?”
Từ khi mượn được bí kíp thân pháp về, nàng mới chỉ xem qua phần nội dung
của cảnh giới thứ nhất.
Nhị sư huynh cảm thấy buồn cười: “Luyện thành trước mùa thu đi”
Tô Chước gãi đầu: “Luyện thành trước mùa thu cũng được, đúng lúc hợp thời
tiết. Cảnh giới thứ hai hình như gọi là ‘Kinh Hạ’ phải không?”
Nếu như cái này đã đủ cẩu thả rồi, thì cảnh giới thứ ba gọi là “Kinh Thu” cũng
không có gì lạ.
Cảnh giới thứ tư gọi là. Kinh Đông sao.
Nghê Truyền Vân: “”
Hắn cười mà như không cười nghe nàng lẩm bẩm lải nhải, bất đắc dĩ nói: “Kinh
Xuân, Phong Lôi, Phong Sương, Kinh Phong Tuyết Vực”
Bốn cảnh giới, ứng với bốn mùa.
Không gọi là “Kinh Hạ” “Kinh Thu” “Kinh Đông” gì cả.
Cái tên cuối cùng, vừa đọc ra là Tô Chước đã nghĩ ngay đến một con chó màu
trắng bạc, cười đến nỗi Nghê Truyền Vân cũng không biết nàng đang vui vẻ vì
cái gì.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì vui mừng.
Thanh niên nhìn về phía dòng suối, ánh mắt bất đắc dĩ mang theo chút dung
túng ôn hòa.
Tô Chước cười đến nỗi ngồi xổm xuống bãi cỏ, cuối cùng cũng cố gắng nghiêm
mặt lại, tự cứu vớt chút tôn nghiêm cho mình: “Sư huynh, muội nhớ huynh đã
từng nói với muội là đừng nên ham hố quá, quá chú tâm đến cảnh giới sau khi
nhập môn, dù sao thì ý cảnh hoàn toàn khác biệt, không có lợi cho việc nhập
môn”
Giọng điệu của Nhị sư huynh rất bình thản: “Thật à?”
Tô Chước: “Vâng vâng”
“”
Không phải không được chú ý quá mà không xem, lại còn đoán mò nữa chứ.
nhieu-lam/chuong-29-bao-muoi-co-gang-khong-phai-de-muoi-lam-yeu-
thuhtml]
Nếu vậy thì học công pháp làm gì, đưa bút cho muội tự biên soạn luôn đi.
..
Sau khi thành công nhập môn thân pháp, Tô Chước cảm thấy cả thế giới đều
tươi đẹp.
Trên luyện võ trường, Thất sư huynh khoác áo giáp sắc, nghiêm túc nói: “Hiện
tại đẳng cấp Võ Tu của muội, ước chừng ở mức độ Võ giả bát giai”
Tô Chước không chắc chắn hỏi: “Không tính là quá yếu phải không?”
“Nếu muội tu luyện mười năm thì yếu nhưng muội chỉ mới luyện tập mười mấy
ngày”
Diêm Nguy Nhiên giơ ngón tay cái lên: “Mạnh lắm”
Tô Chước mỉm cười, trong lòng vui như mở cờ.
Nàng không biết lời nói của Thất sư huynh vẫn còn khiêm tốn, mười mấy ngày
tu thành Võ giả bát giai, không thể nói là mạnh, chỉ có thể nói là kinh thế hãi
tục. Đặc biệt là trong điều kiện linh hải của nàng ở Tiên Thiên cảnh thất trọng.
Truyền thuyết một đêm nhập đạo dù sao cũng là số ít, giống như nàng tiến bộ
thần tốc như vậy đã là điều mà rất nhiều tu tiên giả khổ tu mà không có được.
Sự tiến bộ hiện tại không chỉ dựa vào sự nỗ lực của nàng, mà mấu chốt hơn là
sự lĩnh ngộ Đao Ý đã âm thầm ảnh hưởng đến nàng.
Hai điều này thiếu một cũng không được.
Diêm Nguy Nhiên tiếp tục nói: “Tiểu Cửu, tu vi của muội bây giờ cũng coi như
tạm được, có thể ra ngoài lịch luyện hoặc là tiếp tục ở trong tông môn”
“Muội thấy sao?”
Thiếu niên nhìn nàng, hất cằm lên, ý bảo nàng cứ nói ra suy nghĩ của mình.
Tô Chước: “Lịch luyện?”
Địa điểm lịch luyện thường là ở trong những dãy núi, sẽ đi qua rất nhiều thành
trấn phồn hoa.
Đây chẳng phải là đi du ngoạn sao?
Một con gà mờ như nàng, có xứng đáng không?
Diêm Nguy Nhiên nói: “Sao thế, muội chưa từng đi à?”
Tô Chước lắc đầu: “Chưa từng”
Thánh Địa Hi Hòa có tổ chức có kỷ luật, không có kiểu nuôi thả rông.
Đệ tử ra ngoài lịch luyện phải huy động lượng lớn nhân lực và tài lực mới có
thể tổ chức được. Thánh Địa Hi Hòa chỉ có hoạt động tập thể, không hề có
chuyện rèn luyện cá nhân, cho dù là rèn luyện theo nhóm nhỏ cũng cần có sư
trưởng đi kèm, không thể để các tiểu đệ tử tự mình đi được.
Thiếu niên thở dài nói: “Lịch luyện vui lắm đấy, không cần nhìn sắc mặt trưởng
lão Linh thú vực, ăn ngon uống sướng đều dựa vào thực lực”
Tô Chước nhíu mày.
Khốn kiếp thật!
Một câu nói đã khiến nàng động lòng rồi.
Nàng dễ dàng bị lung lay như vậy sao?
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước kiên quyết nói: “Muội muốn đi”
Nàng đã luyện thành “Thân Hóa Kinh Phong”, không cần phải kiêng đồ nướng
nữa, đã ăn bù mấy ngày trời rồi mà vẫn chưa chán, càng ăn càng nghiện.
Nàng thậm chí còn nghi ngờ Thất sư huynh hạ độc, sao mà ngon thế nhỉ!
Nhưng mà sư huynh sư phụ đều ăn, độc cũng không chỉ độc mỗi mình nàng,
thôi kệ đi.
Về phần tu luyện. Ra ngoài cũng là tu luyện, hiện giờ điều quan trọng nhất
đối với nàng chẳng phải là kinh nghiệm thực chiến hay sao? Còn phương thức
nào thích hợp hơn việc ra ngoài luyện nữa chứ.
Diêm Nguy Nhiên gật đầu: “Không cần lo lắng chuyện tu luyện, Nhị sư huynh
cũng đi, có huynh ấy ở đó thì không cần phải tìm trưởng lão bảo vệ mới có thể
ra khỏi tông môn”
“Tuy Đại sư huynh không đi nhưng huynh ấy nói Hồn thuật của muội chỉ cần
luyện tốt một thức này là được, những thuật thức phía sau với tu vi hiện tại
của muội còn chưa luyện được, tham nhiều nhai không hết, có thể củng cố
những gì đã học trước”
Tô Chước vui vẻ đáp ứng: “Vâng!”
Thất sư huynh phất tay: “Hôm nay không luyện tập nữa, đi chơi đi”
Sắc mặt Tô Chước thay đổi: “Không được! Muội phải cố gắng tu luyện!”
Diêm Nguy Nhiên: “?”
“Sư muội, trước kia muội không nói như vậy!”
Tiểu Cửu, muội thay đổi rồi.
Vẻ mặt hắn vô cùng chấn động.
Tô Chước chắp tay sau lưng, lắc đầu một cách cao thâm khó lường: “Đã nói tỷ
đây là chiến lang sắt thép rồi, chiến lang sao có thể không nỗ lực chứ? Năng
lực lĩnh hội của tiểu tử ngươi kém quá”
Thất sư huynh: “”
“Bảo muội cố gắng, chứ không phải để muội làm yêu thú đâu”