Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 36: Đây là kiểu người gì?



Sẵn sàng

Đối với Tô Chước mà nói, Đại Bỉ Tân Tú bắt đầu một cách kinh tâm động phách

nhưng kết thúc lại bình lặng không gợn sóng.

Sóng gió lớn nhất là suýt chút nữa đến muộn.

Trở về Đệ Cửu Vực, cuối cùng nàng cũng có thời gian rảnh rỗi kiểm tra kết quả

ngộ đạo của mình.

Lật được hai trang “Thái Cổ Thù Tiên Quyết”, nàng cũng chưa kịp lĩnh ngộ, lại

không nói ra được nên tạm thời không nhắc đến.

Nhưng nàng kinh ngạc phát hiện, bản thân và lục giai Võ Tu trong truyền

thuyết giờ chỉ còn cách nhau một đường tơ mỏng.

Sau khi ứng phó xong với trưởng lão, Lý Đoạn Xuyên đã thay sang trang phục

đệ tử nội môn, một thân trường bào màu đen viền đỏ thêu hoa văn, dáng người

thẳng tắp, khí thế bức người, kiên nhẫn nói: “Mấy ngày nay thi đấu dày đặc,

tiểu cửu muội không cần vội vàng đột phá, củng cố cảnh giới là được, nóng vội

sẽ dễ dàng phản tác dụng, đột phá xong mà căn cơ không vững lại càng không

ổn”

“Vâng”

Tô Chước gật đầu.

Cũng may là lần đột phá này không cần phải chịu lôi kiếp, so với cửa ải của

pháp tu thì dễ chịu hơn nhiều.

Lý Đoạn Xuyên suy nghĩ một chút, Tô Chước nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của

hắn mà có chút căng thẳng, chẳng lẽ võ mạch của mình cũng có vấn đề?

Linh mạch thì thôi vậy, võ mạch mà có vấn đề thì nàng thật sự không chịu nổi.

Một người không thể, ít nhất là không nên thảm hại đến mức này.

Tô Chước lo lắng: “Sư huynh?”

Nói rõ ràng ra đi!

Vẻ mặt Lý Đoạn Xuyên “không muốn giống như bà già lắm lời nhưng thật sự

không nhịn được mà lo lắng”, khổ sở khuyên nhủ: “Tiểu cửu, sau này ra ngoài

nhớ rửa mặt”

Nhìn mặt mũi lấm lem bụi bặm, giống như vừa mới từ dưới đất chui lên vậy.

Ở trong núi hắn đã muốn nói rồi nhưng sợ nữ hài mất mặt nên không dám nói.

Bị mấy sư huynh dẫn dắt thành đứa trẻ hoang dã.

Tô Chước: “”

Hôm nay là trường hợp đặc biệt, liên tục tu luyện mười lăm ngày rồi vội vàng

chạy về, bình thường ít nhất nàng cũng hai ngày rửa mặt một lần, nay sắp

muộn rồi ai còn nhớ đến việc rửa mặt chứ!

Kiếp trước mạt thế, một tuần nàng rửa mặt một lần đã tính là có bệnh sạch sẽ

rồi.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy từ ái không che giấu được của Tứ sư huynh, nàng

nhận thua: “Sau này muội sẽ nhớ”

“Ừm” Lý Đoạn Xuyên nhìn tiểu sư muội ngoan ngoãn, không nhịn được xoa đầu

nàng.

Một tay bụi.

.. Hậu quả của việc ngộ đạo mười lăm ngày.

Thôi vậy.

..

Ngày hôm sau, Tô Chước đeo kiếm trên lưng tiếp tục đến võ đài rút thăm.

Lần này không đến muộn, thời gian khá thoải mái.

Rút thẻ gỗ.

Giáp, ba mươi sáu.

“Bên kia”

Tứ sư huynh chỉ đường.

Tô Chước gật đầu, đi trước, sư huynh cao lớn thong dong đi theo phía sau

nàng giống như một bảo tiêu.

Đối thủ lần này rõ ràng là đệ tử nội môn.

Hôm qua Tô Chước không bị nhận ra cũng không có gì lạ, dù sao thì trang

phục hôm qua của nàng khác xa đệ tử nội môn.

Đối phương lại là kiểu người đã chuẩn bị đầy đủ.

Một thân trang phục gọn gàng, áo choàng đen đeo kiếm, khí thế hùng hồn.

Tiên Thiên cảnh.

Hôm qua quá nhàn nhã, Tô Chước không ngờ nhanh như vậy đã gặp được đối

thủ ra trò.

“Ta còn tưởng tiểu yêu nữ trong truyền thuyết đáng sợ đến mức nào” Tên đệ tử

kia cười nói: “Thì ra chỉ là một cây giá đỗ nhỏ xíu”

Nữ hài có đôi mắt đẹp như tranh vẽ, ánh mắt trong veo còn non nớt.

Bộ trang phục đệ tử nội môn mặc trên người nàng trông tinh xảo xinh đẹp,

càng giống một tiểu thư khuê các hơn là một tu tiên giả.

Tin đồn nói nàng ngang ngược, quả thực là quá khoa trương.

Nhưng mà Chu Phàn này dám nói những lời này trước mặt Tô Chước, mọi

người không khỏi bội phục dũng khí của hắn ta.

Hắn ta hưởng thụ ánh mắt của mọi người, trong lòng càng thêm đắc ý, hắn ta

không giống với những đệ tử ngoại môn bình thường kia, việc vào nội môn đã

là điều chắc chắn.

Nếu có thể thắng Tô Chước, nhất định sẽ được coi trọng, nói không chừng còn

được vực chủ thu nhận làm đồ đệ, trở thành đệ tử dòng chính. Đến lúc đó tài

nguyên mà hắn ta nhận được so với hiện tại sẽ khác biệt một trời một vực.

nhieu-lam/chuong-36-day-la-kieu-nguoi-gihtml]

Nghĩ đến đây, hắn ta lập tức kích động không thôi, ánh mắt nhìn nữ hài cũng

lóe lên tia sáng tham vọng.

Thắng được đối phương, khó lắm sao?

Hiện tại xem ra là chuyện rất dễ dàng.

Nếu kỹ thuật chiến đấu không tinh thông, việc cấp dưới đánh bại cấp trên cũng

không phải là chuyện hiếm.

Mà hắn ta tự nhận kỹ thuật của mình không thể nào kém hơn một tiểu cô

nương mới ra đời.

Hắn ta mang theo vẻ áy náy nói: “Ta sẽ không nương tay vì ngươi còn nhỏ

đâu”

Tô Chước nói: “Không cần”

Cuối cùng nàng cũng gặp được một người không vừa nhìn thấy mình đã nhận

thua, trong lòng có một loại vui mừng khó tả, bị khiêu khích cũng không tức

giận, trả lời cũng rất hòa nhã.

Tinh thần mọi người chấn động, tuy rằng tiểu yêu nữ trong truyền thuyết

không kiêu ngạo như lời đồn, cũng chẳng phải một thiên tài ngỗ ngược nhưng

khi đối mặt với đối thủ đến dò xét nàng, lại tỏ ra rất có khí phách.

Sau đó.

Nàng cất thanh kiếm sau lưng đi.

Các đệ tử ngoài sân đều nhíu mày, lộ vẻ kinh ngạc.

Đây là kiểu gì vậy?

Vị trưởng lão đứng trong sân cũng không kìm được biểu cảm, có vẻ hơi nghi

hoặc.

..

Khu vực Giáp, mười hai.

Cam Nghị cất ngọc phù, liếc nhìn trên đài một cái, định chuồn êm.

Lúc này.

“Đi đâu?”

Một giọng nữ truyền đến.

Cam Nghị dừng bước, cười nói: “Sư tỷ, ta đi xem những đài tỷ võ khác”

Sư tỷ hất hàm: “Giáp, bốn ở đằng kia kìa”

Đệ tử Đệ Nhất Vực lĩnh ngộ được Kiếm Ý đang luận kiếm ở đâu, những lão đệ

tử như bọn họ sao có thể không biết.

Đối với bọn họ, chỉ có mấy người kia mới đáng xem, những trận đấu khác trong

mắt bọn họ ngay cả xem náo nhiệt cũng không tính.

Cam Nghị: “Ta là đi xem Đệ Cửu Vực”

Sư tỷ cười lạnh: “Tiếng tăm của tiểu đệ tử Đệ Cửu Vực kia chỉ là lời đồn thổi,

ngỗ ngược như vậy, có thể có được mấy phần bản lĩnh thật sự?”

Cam Nghị biết tính tình sư tỷ cực kỳ cứng nhắc, ghét nhất là những chuyện

không hợp quy củ nên cũng không dám nhắc đến vụ cá cược của mình với Đệ

Cửu Vực.

Trong đại điển khai mạc, vậy mà tân đệ tử Đệ Cửu Vực lại không đến, nói là đi

lịch luyện nhưng ai cũng biết đệ tử đi lịch luyện thường chơi đến mức quên cả

trời đất, nhất là khi không có trưởng lão giám sát.

Thu Vũ Miên Miên

Cam Nghị nói giảm nói tránh: “Ta cũng chỉ là tò mò, nghe Nghê sư huynh nói

tiểu gia hỏa đó muốn luyện ‘Thân Hóa Kinh Phong’, đúng lúc hôm nay có thể

đến xem thử đã luyện thành chưa”

Mạc Điển Nghi nhướn mày: “Ồ?”

Cam Nghị giả vờ không hề sợ hãi mà bước đi: “Ta đi xem thử”

Lần này sư tỷ không ngăn cản hắn ta, quay đầu nhìn tiểu đệ tử trong sân sắp

nghênh địch.

Đối với võ tu Đệ Nhị Vực, trong những lựa chọn về thân pháp, “Thân Hóa Kinh

Phong” không phải là lựa chọn số một thì cũng là một trong ba lựa chọn hàng

đầu, trừ phi thuộc tính bản thân xung khắc với nó. Nếu như phù hợp thì đây

chính là lựa chọn số một không thể nghi ngờ.

Nhưng mà người luyện thành, cho dù là trong nội môn cũng là trăm người có

một.

Đa số người còn không có tư cách mượn xem, đối với bộ thân pháp này chỉ

nghe danh chứ chưa từng thấy qua.

Vì vậy, Cam Nghị cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ thua.

Thậm chí sau khi định ra vụ cá cược này đã không để tâm đến nữa.

..

Khu vực Giáp, ba mươi sáu.

Khí thế trên người thiếu niên không ngừng tăng lên, linh khí cuồn cuộn trong

linh mạch, gần như hóa thành thực thể.

Sau tiếng tuyên bố của trưởng lão, hắn ta rút thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ,

trường kiếm lóe lên hàn quang như có thể chém đứt mọi thứ hữu hình vô

hình, khí thế quanh người khiến không khí vặn vẹo, hắn ta nhảy vọt lên…

Hóa ra là muốn giành lấy thế chủ động.

Quả thật là không hề nương tay chút nào.

Nữ hài vẫn đứng yên lặng ở đó, không hề động đậy.

Kỳ lạ thay, có người lại có cảm giác sự bình tĩnh này giống với yêu thú đang ẩn

nấp trong rừng rậm.

Thông thường, những yêu thú này đều là kẻ săn mồi, đứng đầu chuỗi thức ăn

trong rừng, thậm chí nhiều tu tiên giả cũng phải tránh xa chúng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.