Lúc này, các đệ tử có mặt ở đây, ngoài Phong An Dương ra đều là những người
từng đấu với Tô Chước.
Sư đệ của Phong An Dương, Mạnh Ti Man, đang đứng trong một nhóm đệ tử
Đệ Nhất Vực, nhìn nàng chằm chằm.
Hắn sắp đối chiến với đối thủ của Đệ Nhị Vực, trận đấu này sẽ quyết định vị trí
thứ ba.
Thứ hạng trong trận quyết chiến có thay đổi rất lớn, nhưng thực tế thì mấy vị
trí đứng đầu không khác biệt nhiều.
Sau khi trận quyết chiến bắt đầu, trận đầu tiên là cuộc chiến giành hạng ba
giữa Đệ Nhất Vực và Đệ Nhị Vực.
Tô Chước dồn sự chú ý lên trên võ đài.
Trong lòng tặc lưỡi khen ngợi.
Họ đánh giỏi thật đấy!
Mãn nhãn luôn!
“Mạnh Ti Man, thắng!”
Giọng tuyên bố của trưởng lão truyền khắp quảng trường, khiến người ta nhiệt
huyết dâng trào.
Trên võ đài tỉ võ, cả hai đều đã cạn kiệt sức lực, một người quỳ gối trên đài,
được sư huynh dìu xuống, còn một thiếu niên đứng đó, chiến y rách nát, sắc
mặt tái nhợt khi thu kiếm lại, chỉ có vết máu đỏ tươi trên má là màu sắc rõ rệt
nhất.
“Mạnh Ti Man! Mạnh Ti Man!”
“Mạnh Ti Man!”
“Mạnh sư đệ!”
“Mạnh sư huynh mạnh mẽ quá!”
“…”
Tiếng hò reo vang trời dội đất.
Tô Chước vỗ tay rất nhiệt tình.
Khâm phục!
Tô Chước vẫn còn nhớ lúc nàng đối phó với tên tiểu tử này, cả hai đều bị hành
cho tơi tả, có thể nói đó là trận đấu khiến nàng đau đầu nhất.
Nếu hắn đã đứng hạng ba, thì việc nàng từng bị kiếm uy của hắn chấn động
đến mức ói mấy ngụm máu cũng không có gì đáng xấu hổ nữa.
“Tiểu Cửu, đến lượt ngươi lên rồi”
Trưởng lão đã nhìn sang phía này rất lâu rồi, Ngu Hồng Vũ thấy Tô Chước đang
mải mê hóng hớt đến mức không dứt ra được, vội vàng nhắc nhở nàng.
Tô Chước hoàn hồn: “Aaa, được”
Sao đã đến lượt nàng rồi?
Nàng tùy ý đảo mắt nhìn quanh, trên quảng trường có trưởng lão đứng phía
trước, đệ tử đứng phía sau, đông đúc vô cùng, tất cả đều đang chăm chú nhìn
về phía này, tụm đầu bàn tán về tình hình trận đấu.
Trời ơi sao lại có nhiều người đang xem vậy, không phải đều đến xem nàng đấy
chứ?
Ý thức được điều này, mắt Tô Chước mở to, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Bệnh sợ xã hội tái phát rồi.
Ngu Hồng Vũ: “Tiểu Cửu?”
Diêm Nguy Nhiên chẳng hề ngạc nhiên: “Còn sợ bị người ta nhìn à? Muội cứ
coi như bên dưới đều là những người tặng linh thạch cho muội đi”
Đúng rồi, thắng trận này là có ba viên Trường Sinh đan trong tay.
Ba vạn linh thạch cao cấp!
Những viên linh thạch thân thiện lại hòa nhã.
Tô Chước cảm thấy khá hơn một chút, thầm hít sâu một hơi, bước về phía
trưởng lão.
Võ đài dành cho trận quyết chiến rộng rãi hơn hẳn, dường như khiến con người
ta cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Bên dưới là tiếng người rộn ràng.
Đứng đối diện là một thiếu niên mảnh khảnh đang nghiêm túc nhìn về phía
nàng.
Giọng vang dội của trưởng lão nội môn vang lên: “Hai bên báo danh”
Thiếu niên hành lễ: “Đệ Nhất Vực, Phong An Dương”
Tô Chước đáp lại tương xứng: “Đệ Cửu Vực, Tô Chước”
“Tô sư muội”
Một luồng truyền âm đột nhiên truyền vào tai Tô Chước.
Tô Chước: “?”
Trong lúc đấu, Tô Chước từng gặp người nói nhiều, cũng từng gặp người nói ít,
nhưng vẫn chưa gặp người truyền âm.
Phong An Dương ở phía đối diện nghiêm túc nhìn nàng, hai người có tu vi
tương đương nhau, dáng vẻ của Tô Chước khiến hắn không thể gọi nàng là “sư
tỷ”.
Thiếu nữ có khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo mà không kiêu ngạo, đôi
mắt đen láy trong trẻo thuần khiết.
Nhưng Phong An Dương biết nàng không hề đơn giản, nhiều trận quyết đấu
như vậy, không một ai nhìn thấu được con bài tẩy của nàng.
Nàng thậm chí còn chưa từng dùng kiếm quyết.
Hắn nói với vẻ không chắc chắn: “Tô sư muội, linh mạch của muội bị tổn
thương đúng không?”
Đây là lời giải thích duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Tô Chước hơi dừng lại, đến nước này rồi cũng không định hư trương thanh thế
nữa, chỉ im lặng nhìn hắn.
Cũng xem như đúng đi.
Thu Vũ Miên Miên
Phong An Dương hiểu ra: “Ta không thể để muội đoạt hạng nhất, ta đấu với
muội một canh giờ sau đó muội nhận thua, thế nào?”
Thông thường, những người bị tổn thương linh mạch sẽ không thể cầm cự quá
lâu, nhất là khi đối mặt với những linh quyết cùng cấp bậc thì cực kỳ khó khăn.
Đối thủ của Tô Chước đều nhanh chóng bại trận dưới tay nàng, những người
khác cũng không nhìn thấu được thực lực thật sự của nàng.
nhieu-lam/chuong-45-dan-xep-ket-qua-tran-dau-thi-khong-hay-lam-dauhtml]
Trong đầu Tô Chước toàn dấu chấm hỏi, truyền âm đáp: “Dàn xếp kết quả trận
đấu thì không hay lắm đâu?”
Đánh một canh giờ tất nhiên có thể khiến trận đấu trông như ngang tài ngang
sức, nhưng người này nghĩ nàng không đánh lại, lại còn diễn cùng nàng một
canh giờ là sao vậy?
Phong An Dương: “Đây không phải là gian dối, thực lực của sư muội vốn rất
mạnh, chỉ là ta không muốn thừa nước đục thả câu”
Tô Chước: “Nhưng ta muốn thắng”
Vẻ mặt thiếu niên khựng lại, hàng chân mày thanh tú lộ vẻ nghiêm trọng, bắt
đầu do dự: “Muội muốn thắng à”
Dường như đang suy nghĩ, còn có chút khó xử nữa.
Dưới con mắt của bao người, cả hai im lặng trầm mặc.
Cảnh tượng không giống như kiếm tuốt nỏ giương, trái lại trông như thiếu niên
đang sắp sửa đưa ra một lựa chọn khó khăn.
Tô Chước: “…”
Ngươi đang do dự cái gì vậy?
Tên nhóc này không phải là kẻ ngốc đấy chứ?
Nàng rất nghi ngờ rằng nếu mình bắt đầu cố tình gây sự, có khi đối phương sẽ
nhường hạng nhất cho nàng mất.
Phong An Dương truyền âm: “Được rồi, vậy ta”
Tô Chước trợn to mắt, cảm thấy quá mức vô lý, hận rèn sắt không thành thép
cắt ngang hắn: “Ngươi đánh nghiêm túc vào, đừng nương tay, ta sẽ ra tay thật
đấy!”
Kiếp trước nàng sinh tồn trong mạt thế, một chút tài nguyên cũng đủ để người
ta tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, thiên tài thực sự được thế gia đặt kỳ vọng
lớn đúng là “phật hệ” ghê.
Tô Chước chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải khuyến khích đối thủ.
Lỗi là do tiểu thiên tài của Đệ Nhất Vực này quá đơn thuần mà thôi.
Phong An Dương ngập ngừng nói: “Cũng được”
Nói ra thì Tô Chước có thể toàn thắng đến giờ, dù là Võ Tu thì cũng không phải
dạng vừa, Phong An Dương cho rằng nàng xứng đáng là đối thủ của mình.
Nhưng biểu cảm của Tô Chước vẫn có chút vi diệu.
Phong An Dương nghĩ nàng đang không vui vì hắn coi thường nàng, hắn lập
tức giải thích: “Ta sẽ đánh nghiêm túc”
Tô Chước gật đầu.
Ngươi tốt nhất nên vậy.
Cả hai đạt thành nhận thức chung, nhìn về phía trưởng lão.
Trưởng lão hỏi: “Sau khi trận đối quyết bắt đầu sẽ kéo dài đến khi một bên chịu
thua, đã sẵn sàng chưa?”
Cả hai gật đầu.
Trưởng lão lùi khỏi đài tỉ võ.
“Tùng!”
Tiếng trống tuyên bố khai trận vang khắp quảng trường.
Dưới ánh mắt của mọi người, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Trong quá trình đối quyết có thể sử dụng pháp khí trữ vật nhưng không được
dùng ám khí, yêu cầu đối chiến quang minh chính đại.
Tô Chước không mang kiếm, chiếc vòng ngọc hóa thành vòng tay, khóa chặt
trên cổ tay trắng ngần.
Thấy Tô Chước chưa hành động, Phong An Dương lập tức ra tay trước, lưỡi
kiếm cuốn lên kiếm phong, thân hình cũng theo đó mà chuyển động.
Tô Chước lướt người né tránh trước khi kiếm phong ập đến, chiêu kiếm sắc
bén không chạm được dù chỉ một sợi tóc của nàng, nhưng chiêu kiếm tiếp
theo đã chực sẵn trên con đường nàng buộc phải đi qua.
Quả nhiên Phong An Dương không đơn giản.
Tô Chước nghĩ thầm, thân ảnh bất ngờ lùi mạnh, hệt như chẳng hề chịu lực
quán tính.
“Rầm!”
Chiêu kiếm lại một lần nữa đánh vào khoảng không!
Trong mắt Phong An Dương ánh lên một tia bất ngờ, sắc mặt nghiêm trọng
hơn, cảm nhận được điều mà sư đệ mình đã nói, thân pháp khó lường của Tô
Chước.
Trong lòng hắn biết thực lực của Tô Chước ngang với mình, nhưng đến giờ
phút này mới bắt đầu coi trọng, nhận ra rằng thắng bại của trận đối quyết này
có lẽ không giống như hắn dự đoán trước đó – chiến thắng chắc chắn thuộc về
hắn.
Dù linh mạch bị tổn thương, nhưng toàn thân thiếu nữ trước mặt vẫn tỏa ra khí
thế nhuần nhuyễn, cường hãn, không chút sơ hở.
Thiên Cương kiếm!
Phong An Dương vừa lặng lẽ niệm, kiếm quyết đã thành hình, một thanh ảo
kiếm sắc bén thành hình, tách ra khỏi linh kiếm, lao thẳng đến trước mặt Tô
Chước với tốc độ nhanh như chớp!
Không kịp tránh, Tô Chước lấy tay không đón lấy mũi kiếm, bàn tay trắng nõn
kéo theo dòng linh lưu lấp lánh, khẽ hất lên như bốn lạng đẩy ngàn cân, lưỡi
kiếm bị chệch hướng như chạm phải chướng ngại không thể xuyên qua, vung
xuống mặt đất.
“Ầm!”
Mặt đất đài tỉ võ rung chuyển, tựa như toàn bộ quảng trường cũng dao động
theo, những vết nứt nhỏ lan rộng trên mặt đài làm bằng đá.
“Phạm Phong Chưởng!” Trưởng lão của Đệ Nhị Vực lẩm bẩm nói: “Dung hội
quán thông… Hóa cảnh thất giai!”
Võ giả thất giai Hóa cảnh mười hai tuổi?
Ông ta có nhãn lực bất phàm, tất nhiên có thể nhìn ra nữ hài này chỉ cách Võ
Tôn lục giai một bước.
Đây là thiên phú bậc nào chứ?
Phong An Dương xuất kiếm, vậy mà chỉ có thể ngang tài ngang sức với Tô
Chước, một người không mang theo vũ khí!
Toàn trường xôn xao!
Dù ai cũng biết hành động này của Phong An Dương cùng lắm cũng chỉ đang
thăm dò, chưa hề dốc toàn lực.
Nhưng việc Tô Chước có thể dùng tay không chặn lại một chiêu này cũng đủ
khiến người khác kinh ngạc.
Trưởng lão của Đệ Nhị Vực vẫn có chút hoài nghi, trong lòng nghĩ sao đứa trẻ
này lại không gia nhập Đệ Nhị Vực?
Thích võ kĩ như vậy, cướp về cũng không phải là không thể…