Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 7: Kiếm tu không muốn làm đầu bếp không phải là võ tu giỏi



Sẵn sàng

Dù có luyện ngự kiếm nhưng Tô Chước không thể thật sự dựa vào ngự kiếm mà

bay đến tông môn mới được.

Vô Minh Thần Tông và Thánh Địa Hi Hòa đều ở trung vực đại lục Huyền Mông

giới, nhưng lại đối lập nhau, nằm ở hai đầu đối diện của đại lục.

Vì thế lực đối địch, hai khu vực không có truyền tống trận liên thông nhau, Tô

Chước bị các vị sư phụ xách đi, mất hơn nửa canh giờ mới đến được rìa Cửu

Vực của Vô Minh Thần Tông.

Lạc Thương Sơn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Tô Chước lại trải qua một phen

sóng gió lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ, gần như kiệt sức.

Phong cảnh đẹp trước mắt miễn cưỡng xoa dịu nàng đôi chút.

Tô Chước nghe theo lệnh nhỏ máu lên mấy tảng đá ven đường, vốn định tỏ ra

bình thản, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Làm thế này để làm gì

vậy ạ?”

“Để kiếm trận nhận ra con”

Lúc này Lạc Thương Sơn có vẻ kiên nhẫn hơn nhiều: “Để tránh khi con không

học hành tử tế mà chạy lung tung, sẽ bị kiếm trận chém chết”

Chém chết…

Tô Chước im lặng, không biết nên bắt đầu oán trách từ đâu.

Sư phụ này cứ mặc định nàng sẽ không học hành tử tế sao?

Làm thầy người ta, chẳng lẽ không nên khuyên nàng học điều tốt sao??

Tô Chước nhìn trái ngó phải, với nhãn lực hiện tại của nàng, hoàn toàn không

nhìn ra được sát cơ ẩn giấu trong núi non hoa cỏ này.

Chắc chắn nàng sẽ là người bị kiếm trận chém chết.

Giọng điệu Lạc Thương Sơn hờ hững, đột nhiên nói: “Thơm chết đi mất”

Tô Chước giật mình.

Cái gì chết?

Nàng vừa mới nhập môn đã phải thấy người chết rồi sao?

Quả nhiên là phản diện, sát khí nặng thế!

Tô Chước đột nhiên lại bị xách lên, hoa cả mắt, cảnh vật lướt qua như tua

nhanh trong tầm nhìn của nàng.

Đứng vững rồi nàng mới kịp phản ứng, Lạc Thương Sơn vừa nói cái gì.

Nàng cũng ngửi thấy rồi.

Má ơi! Thơm quá!

Nguyện vọng lớn nhất của Tô Chước trước đây là mở một nông trại trong tông

môn, còn về cách chế biến cụ thể thì nàng chưa kịp nghĩ ra.

Bây giờ ngửi thấy mùi thơm mê người này, nàng cảm thấy không cần nghĩ nữa.

Đây là món nướng trong truyền thuyết sao!

Được ăn món này thì đúng là cuộc sống thần tiên rồi!

Nàng chăm chú nhìn đống lửa trước mặt, mắt không thể rời đi, trên những

cành cây gỗ được gọt thủ công đang xiên hai ba con chim non trông như chim

bồ câu, lớp da vàng giòn đang xèo xèo mỡ, từng giọt mỡ rơi vào lửa, tóe ra

những đốm lửa nhỏ.

Trong mùi thơm phức tạp của đồ nướng còn có hương vị cay nồng kích thích vị

giác, thêm một chút hương gỗ tươi mát khó tả đã trung hòa vị béo ngậy của

dầu mỡ, xộc thẳng vào khứu giác của Tô Chước.

Tô Chước ngây người nhìn chim nướng.

Bỗng nhiên!

Bàn tay đang xoay xiên nướng khựng lại, rõ ràng là bị giật mình không nhẹ,

cành cây gỗ nặng trịch suýt chút nữa rơi cả vào đống lửa đang cháy hừng hực!

Một bóng người nhanh như chớp đã kịp thời bắt lấy mấy xiên chim nướng.

“Ai đó!”

Thiếu niên mất xiên nướng quát lớn, trừng mắt nhìn bọn họ, kiếm đã tuốt khỏi

vỏ, uy thế kinh người trong nháy mắt khiến Tô Chước cảm thấy mặt mình hơi

đau rát.

Thiếu niên này trông không lớn hơn nàng là bao, nhưng tu vi chắc chắn cao

hơn cả Tiên Thiên cảnh.

Bây giờ thiên tài rẻ rúng vậy sao?

Đến cả một tiểu nhị bán đồ nướng cũng có tu vi cao hơn nàng?

Lạc Thương Sơn cầm xâu thịt vừa cứu được, nhíu mày uy nghiêm quát: “Hấp

tấp cái gì!”

“Sư. Sư phụ?” Thiếu niên khó tin hỏi: “Sao người lại thành ra thế này? Còn đây

là ai?”

Hắn nhìn về phía Tô Chước.

nhieu-lam/chuong-7-kiem-tu-khong-muon-lam-dau-bep-khong-phai-la-vo-tu-

gioihtml]

“Sư phụ như vậy là có chuyện gì sao?”

Tô Chước vừa khó hiểu vừa đánh giá hắn, giờ mới có chút manh mối về thân

phận của người này.

Chắc không phải thất sư huynh thì cũng là bát sư huynh.

Thiếu niên muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Chỉ là khi thấy rõ mặt hắn, Tô Chước vẫn rất kinh ngạc, thiếu niên này nhìn

kiểu gì cũng không giống một đại phản diện!

Hắn khoảng mười ba mười bốn tuổi, da hơi ngăm, ngũ quan điềm tĩnh, đường

nét khuôn mặt còn non nớt nhưng rất sắc sảo, lúc cầm kiếm thì là một Kiếm tu

anh tuấn, hào sảng, dáng vẻ hấp tấp có chút ngốc nghếch.

Thu Vũ Miên Miên

Một thân vải bố dính đầy bùn đất, khi chưa rút kiếm thì khí thế rất nội liễm, vì

tu vi cao hơn nàng một cảnh giới nên Tô Chước không nhìn thấu, trước đó mới

lầm tưởng hắn là người hầu trong phong.

Nếu theo yêu cầu trang phục của Thánh Địa Hi Hòa, kiểu ăn mặc của thiếu

niên này chắc chắn sẽ bị trưởng lão lôi ra làm gương mà giáo huấn, Tô Chước

cũng thấy lo cho hắn.

Lạc Thương Sơn lại làm như không thấy, nói với hắn:

“Đây là cửu sư muội Tô Chước của con, sau này phải chăm sóc cho tốt”

Lạc Thương Sơn giới thiệu xong, cầm xiên nướng chỉ vào thiếu niên, rồi lại ôn

tồn nói với Tô Chước: “Đây là thất sư huynh Diêm Nguy Nhiên của con, lát nữa

bảo hắn dẫn con đi chơi, ngày mai lại đến tìm ta”

Khi xiên nướng kia lướt qua trước mặt, Tô Chước càng cảm thấy sức hấp dẫn

kinh người, cố gắng lắm mới không nhìn chằm chằm vào xiên chim nướng kia:

“Vâng, sư phụ”

Trong mắt Diêm Nguy Nhiên vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng miệng nhanh hơn

não: “Vâng, sư phụ”

Lạc Thương Sơn hài lòng gật đầu, nghênh ngang bỏ đi.

“Xiên của ta…”

Diêm Nguy Nhiên mếu máo thì thầm.

Tô Chước có động tác y hệt hắn, hai người đồng loạt nhìn chằm chằm bóng

lưng Lạc Thương Sơn… nhìn chằm chằm vào xiên nướng trong tay hắn.

Dưới ánh mắt chăm chú của họ, Lạc Thương Sơn vừa đi vừa đưa tay lên cắn

một miếng xiên nướng.

“Thơm quá…”

Người có mặt đều nghe thấy tiếng cảm thán của sư phụ.

Bóng dáng Lạc Thương Sơn dần mờ đi, ăn vụng xong liền chuồn mất.

Tô Chước vô cùng thèm thuồng, nuốt nước miếng một cái.

Lúc này Diêm Nguy Nhiên mới nhìn sang nàng: “Muốn ăn à?”

“Muốn!”

Tô Chước đáp chắc nịch.

Diêm Nguy Nhiên tiếc nuối nói: “Vừa nãy sao không nói? Ta cũng có thể giữ lại

một xiên từ tay sư phụ, Ngự Phong Linh Điểu kia cực kỳ hiếm, ăn nhiều người

ta lại nóng nảy với ta, một tháng chỉ dám bắt một con thôi”

“Ngự Phong Linh Điểu? Có thể ăn được?!”

Tô Chước có chút kinh ngạc, nàng biết rõ cốt truyện gốc, Ngự Phong Linh Điểu

quý hiếm vô cùng, bình thường đều nuôi để lấy linh hạch, ai lại dùng để ăn thịt

bao giờ!

Nếu mua trên thị trường, linh hạch của Ngự Phong Linh Điểu vì chứa linh khí

thuần túy nên cùng là hàm lượng linh khí, nhưng giá trị của linh hạch còn cao

hơn cả linh thạch cao cấp! Các đại tông môn thường nuôi chúng cả trăm thậm

chí ngàn năm, nhỏ như vậy đã ăn thì đúng là phí của trời.

Vô Minh Thần Tông quả nhiên khác người.

“Được chứ! Ngự Phong Linh Điểu ngon tuyệt cú mèo, da giòn thịt mềm, nướng

lên mọng nước, không cần thêm gia vị cũng không ngấy, bởi vì chúng có thiên

phú bẩm sinh tìm kiếm Thư Linh thảo, cả đời ăn rất nhiều loại thảo dược này.

Nếu đổi cách chế biến, dùng chúng nấu canh thì không chỉ ngon mà còn có

tác dụng thư giãn tinh thần nữa”

Diêm Nguy Nhiên thấy nàng không biết ăn, bèn kiên nhẫn giới thiệu.

Tô Chước càng nghe càng thèm, nếu không phải biết rõ mình không đánh lại

Lạc Thương Sơn, thì đã hận không thể người bắt lấy mấy xâu chim nướng kia

là mình rồi.

“Trước đây ta đã lịch luyện ba tháng trong dãy núi, trở về mới dám bắt ba con

để ăn cho đỡ thèm”

Diêm Nguy Nhiên nói rồi lại buồn rầu: “Trước giờ mấy trưởng lão ở Linh Thú

Vực vốn đã không ưa gì ta, chắc chắn không đời nào vì phần của ta bị sư phụ

ăn mà bỏ qua đâu”

“Có lẽ vì tài nấu nướng của huynh quá đỉnh thôi”

Tô Chước an ủi hắn.

Mỗi xâu nướng đều là thành quả của trưởng lão, có thái độ tốt mới là lạ.

“Chuyện này mà muội cũng phát hiện ra à? Sao muội biết tài nấu nướng của ta

giỏi?”

Diêm Nguy Nhiên có chút đắc ý, kiếm tu mà không muốn làm đầu bếp thì

không phải là một võ tu giỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.