Lê Sơ Huyền ném điện thoại lên bờ, tiện tay cầm lấy chiếc khăn ướt lau đi lớp
son trên môi.
Tối nay mây tầng dày đặc, không có sao cũng không có trăng, gió thổi qua
mang theo hơi lạnh.
Nhân viên phục vụ dọn đi khay rượu vang đỏ đã chụp ảnh xong, bưng lên một
ấm trà Anh quốc và một đĩa bánh trà tinh xảo.
Cô bưng tách hồng trà lên nhấp một ngụm, làn nước suối nóng xua tan đi sự
mệt mỏi của cả một ngày.
Điện thoại đặt trên bờ vang lên, Lê Sơ Huyền tưởng là Lục Sầm, cô tiện tay
nhận máy thì phát hiện là cô bạn thân Ứng Chỉ.
Còn chưa kịp nói chuyện, đầu dây bên kia Ứng Chỉ đã nhanh nhảu mở miệng:
“Tớ về Cảng Thành rồi, cậu đang ở đâu?”
Cô ngả người trong làn nước nóng, sự mệt mỏi sau một đêm xã giao dần tan
biến, cô thoải mái thở ra một hơi, nên giọng nói cũng mang theo vẻ thích thú:
“Đang ngâm suối nước nóng ở Lệ Sơn”
“Chờ tớ” Đối phương nhanh chóng cúp máy.
Trên bờ đặt một chiếc giỏ tre nhỏ, đựng đầy cánh hoa hồng trắng. Cô tiện tay
ném điện thoại vào giỏ rồi cảm khái: “Bao nhiêu năm rồi vẫn hấp tấp như vậy”
Nhà cũ của nhà họ Lục ở phía nam thành phố, một nam một bắc với sơn trang
Lệ Sơn.
Lúc Lục Sầm trở về đã gần nửa đêm 12 giờ.
Bầu trời như được bọc trong lớp mực đặc, tí tách rơi những hạt mưa nhỏ.
Mưa trên núi vào nửa đêm mang theo hơi lạnh, đèn đường trên sườn núi mờ
mịt.
Lục Sầm nhớ lại ngày anh trở về Cảng Thành ba năm trước, cũng giống như
hôm nay, mưa phùn giăng lối, không khí ẩm ướt mang theo hơi lạnh bao trùm
khắp người, ăn mòn khí quản khiến người ta không thở nổi.
Năm đó, anh tốt nghiệp từ trường kinh doanh Wharton của Đại học
Pennsylvania, nhận được thư mời nhập học thạc sĩ quản trị kinh doanh của
HBS.
Vào khoảnh khắc huy hoàng nhất của cuộc đời, anh nhận được tin bha mình,
Lục Bách Thương, bị suy tim phải nhập viện cấp cứu.
Kể từ đó, những con cháu của nhà họ Lục vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối đều
vươn tay ra muốn đoạt quyền.
Khi Lục Bách Thương nhập viện cấp cứu, tất cả mọi người chỉ lo cho lợi ích
của riêng mình, hoàn toàn không màng đến việc tổng tài của Lục thị sống
chết không rõ đã khiến giá cổ phiếu của tập đoàn lao dốc không phanh.
Lục Sầm từ bỏ việc học, trở về nước tiếp quản vị trí của ba anh, dùng thủ đoạn
cương quyết và mạnh mẽ để đè bẹp những chi phụ đang như hổ rình mồi kia.
Tất cả mọi người đều nói Lục Sầm là một kẻ không dễ động vào, tuổi còn trẻ
đã có thủ đoạn sấm sét như vậy.
Mấy năm nay, các chi phụ của nhà họ Lục không dám manh động, nhưng con
của bác cả Lục Tùng Thương thì lại không yên phận.
Lục Tiêu là con trai trưởng của Lục Tùng Thương, cũng là cháu trai đích tôn
của dòng họ. Lão gia tử có quan niệm truyền thống, vẫn luôn thiên vị cháu
đích tôn của bác cả. Đáng tiếc, bác cả là một kẻ ăn chơi trác táng, thời trẻ chỉ
biết ăn chơi đàng đ**m, vung tiền bao nuôi minh tinh.
Ngược lại, khi về già lại nghĩ thông suốt, phải mưu cầu chút địa vị và quyền lực
cho con trai.
Đáng tiếc Lục Tiêu lại là một kẻ không có đầu óc, một lòng muốn lập thành
tích trước mặt Lão gia tử, muốn có được cổ phần trong tay ông, nhưng lại
không có thực lực đó.
Chú út Lục Duyên Chu là con riêng, là món nợ phong lưu thời trẻ của Lão gia
tử.
Thân phận của Lục Duyên Chu đã định sẵn trong cuộc đấu tranh đoạt quyền
này của nhà họ Lục, ông danh không chính ngôn không thuận. Con trai ông,
Lục Hiến, lại có chút bản lĩnh, dựa vào Lục thị để khởi nghiệp, công ty riêng
làm ăn phát đạt, hiện giờ đang rục rịch muốn vươn tay vào tập đoàn.
Không có một ai là làm anh bớt lo.
Chiếc Bentley màu đen tuyền lái vào cổng lớn, cơn mưa phùn lất phất cũng
vừa tạnh.
Nhà cũ đèn đuốc sáng trưng, người nhà họ Lục đều ngồi ở sảnh lớn tầng một,
dường như đang đợi anh.
“ Sao muộn thế này mà ông nội còn chưa ngủ ạ?” Lục Sầm ngồi xuống chiếc
sofa đơn, đưa tay nới lỏng cà vạt. Những người quen thuộc với anh đều biết
động tác này của anh có nghĩa là đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Người làm bưng lên trà sâm.
Lão gia tử đang chơi cờ với Lục Hiến, nghe vậy lập tức không vui nói: “Còn
không phải vì cháu sao, đã nói hôm nay về ăn cơm, tất cả mọi người đều về
đông đủ, chỉ có cháu là không về”
“Có việc ạ” Lục Sầm hờ hững nói.
Bác cả ăn mặc tinh xảo, mặc một chiếc váy của nhà C, đi đôi giày cao gót da
cừu non cùng thương hiệu, trên tay còn đeo một chiếc nhẫn huyết bồ câu năm
cara. Bà ta ngắm bộ móng tay đính đầy kim cương của mình, nửa thật nửa đùa
trêu chọc: “Việc gì mà còn quan trọng hơn cả việc về ăn cơm với ông nội chứ?
A Tiêu bận như vậy mà cũng đã về rồi”