Buổi sáng, Lê Sơ Huyền họp hai cuộc, trở về văn phòng ký mấy bản hợp đồng.
Mãi mới rảnh rỗi ăn một túi kẹo dẻo, Nghê Tâm gõ cửa vào.
“Lê tổng, Chủ tịch Lê và phu nhân vừa mới gọi điện, họ đã đặt chỗ tại một nhà
hàng cua tư nhân, định cùng chị ăn trưa ạ”
Bàn tay đang xé túi kẹo dừng lại một chút. Daddy và mommy của cô lại hẹn cô
ăn trưa vào giờ làm việc?
Hơn nữa lại là hẹn qua Nghê Tâm, có lẽ là đã hỏi Nghê Tâm xem bữa trưa của
cô có hẹn gì không.
Sự việc khác thường ắt có yêu ma.
“Được” Cô tò mò.
“Vâng Lê tổng, tôi sẽ trả lời chủ tịch và phu nhân ngay. À phải rồi, buổi phỏng
vấn của một tạp chí tài chính kinh tế đã hẹn trước cũng ở gần đó, ăn trưa xong
đi thẳng qua đó là vừa kịp”
Trước bữa trưa, chủ tịch Lê lái xe chở vợ mình đích thân đến cửa công ty đón
cô.
Vừa lên xe, Lê Sơ Huyền đã trêu chọc: “Chủ tịch lê và quý bà phu nhân mà
cũng phải hẹn giờ ăn trưa với trợ lý của con cơ à”
Trang Thư Tình cười tiếp lời cô: “Ai bảo Lê tổng của chúng ta bận quá, không
hẹn trước thì đến cả bữa cơm cũng không ăn được với con”
“Hai người có thể ăn cơm hộp với con ở công ty mà” Cơm hộp do đầu bếp
Michelin đích thân nấu.
Trang Thư Tình cười mắng: “Đúng là con bé hư”
“Đi ra ngoài ăn còn phải để chủ tịch Lê đích thân lái xe đến đón, thật là sợ hãi”
Lê Mãnh nghiêm túc nói: “Ăn một bữa cơm với Lê tổng không dễ dàng, không
đích thân đến đón sợ Lê tổng tạm thời lỡ hẹn”
Trang Thư Tình quay người lại nói với cô: “Đừng nghe daddy con, ông ấy chỉ là
hứng lên nói rằng sau khi con tốt nghiệp cũng chưa được đón con tan học, có
chút hoài niệm, sau đó nhất quyết phải đích thân đến đón con tan tầm rồi đi
ăn cơm”
“Hả?” Lê Sơ Huyền cảm thấy không đúng, “Trước đây hai người cũng có mấy
lần đến đón con tan học đâu?”
“Nhìn con nói kìa,” Lê Mãnh phản bác, “3 giờ rưỡi chiều con đã tan học, ba và
mommy con đúng lúc bận nhất, tranh thủ thời gian đón con một chuyến không
dễ dàng gì. Sợ con nói bạn học đều có phụ huynh đón, sao mình lại không có?
Ủa? Nói đi cũng phải nói lại, hình như con chưa bao giờ phàn nàn chuyện đó”
“Bởi vì bạn học của con cũng không có phụ huynh đón” Học sinh của trường
tư thục mà Lê Sơ Huyền theo học không giàu thì cũng sang, không phải tài xế
đón thì cũng là giúp việc người Philippines đón. Cũng chỉ có cô là thỉnh thoảng
có được đãi ngộ có phụ huynh đón tan học.
“Ba nó còn nhớ không?” Trang Thư Tình cười nói, “Năm A Nguyệt học lớp tám,
con bé về nhà đòi đổi xe đưa đón, không ngồi Rolls-Royce mà muốn đổi thành
Bentley”
Lê Mãnh tiếp lời: “Sao lại không nhớ? ngày hôm sau ông nội nó đã cho người
đặt một chiếc”
Ông nội thì thấy nhà có thêm một chiếc xe cũng là chuyện bình thường, nhưng
vợ chồng họ lại vô cùng bất ngờ. Bởi vì Lê Sơ Huyền từ nhỏ đã không màng
đến những thứ vật chất xa xỉ, ngày nào cũng chỉ vùi đầu vào việc học, chăm
chăm tìm cách vượt qua các bạn để giành hạng nhất.
Mãi sau này, khi hỏi Lê Hi, họ mới vỡ lẽ ra, cậu thiếu gia nhà họ Lục, người luôn
tranh giành vị trí đứng đầu với cô, hàng ngày đều được đưa đón bằng một
chiếc Bentley.
“Thế mà đến lúc xe về, nó lại nhất quyết không chịu đổi,” Lê Mãnh cười nói.
“Lúc đó ba mới nhận ra, phụ nữ quả thật là những sinh vật khó hiểu, và con gái
tuổi mới lớn cũng không phải ngoại lệ”
Trang Thư Tình quay sang hỏi con gái: “Vậy tại sao sau này con lại không đổi
xe?”
“Lỡ như cậu ấy nói con bắt chước cậu ấy thì sao ạ?” Lê Sơ Huyền nhún vai, lý
do chỉ đơn giản và trẻ con như vậy thôi.
Ngày ấy, chàng thiếu niên trong bộ đồng phục học sinh, cao gần một mét tám,
khoảnh khắc cậu nghiêng người bước vào xe, Lê Sơ Huyền đã cảm thấy chiếc
Bentley màu đen tuyền đó trông thật ngầu.
Sau này, khi chiếc Bentley của cô được giao về nhà, cô đã đứng ngắm nó trong
gara cả buổi chiều và chợt nhận ra một điều. Chiếc Bentley này có thật sự
ngầu đến vậy không?
Thực ra, không phải chiếc xe ngầu, mà là chàng thiếu niên bước lên xe hôm ấy
ngầu.
Cuối cùng, cô chưa từng ngồi lên chiếc xe đó một lần nào. Mãi về sau, khi có
dịp ngồi trên chiếc Bentley của Lục Sầm, cô lại thấy nó cũng chẳng có gì đặc
biệt.