Người đàn ông dựa vào cửa ghế phụ, cô không có cách nào lên xe, đành phải
đứng trả lời: “Không phải chụp lén”
“Hửm?”
“Chụp một cách quang minh chính đại” Cô gật đầu, vẫn là chụp ngay trước
mặt đương sự mới quang minh chính đại.
Lục Sầm không đáp lời, ánh mắt anh dừng trên đôi môi đỏ tươi của cô, Lê Sơ
Huyền nhìn lại.
Cô biết anh đang nghĩ gì, càng không tiến lên cho anh một nụ hôn chào buổi
sáng.
Hồi lâu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, anh nghiêng người tránh ra, mở cửa xe
cho cô.
Ngôi làng ở trên một ngọn núi không xa cổ thành. Từ cổ thành lái xe đến ngôi
làng lưng chừng núi mất khoảng 40 phút, đi lên ngôi làng trên đỉnh núi thì
không có quốc lộ, chỉ có đường núi, leo bộ khoảng một tiếng rưỡi.
Con đường quốc lộ bằng xi măng bao quanh núi cũng không rộng lắm, chỉ có
một làn xe. Cách một cây số lại có một đoạn đường tránh. Đường còn gập
ghềnh lồi lõm cũng không ai tu sửa.
“Nhóm dự án không cùng em lên núi à?”
Lê Sơ Huyền: “Tôi đến muộn, họ đã ở trên núi năm ngày rồi, hôm nay họ chuẩn
bị về Cảng Thành”
“Cho nên, Lê tổng là khách du lịch?”
“Tiện thể thôi” Thực ra nơi này cũng không có gì vui, cô cũng biết điều kiện
trên núi, có lẽ là ở không quen, nên cô định đi về trong ngày, xem như là leo
núi.
Có lẽ Lục Sầm có kinh nghiệm lái xe đường núi phong phú, họ đến ngôi làng
lưng chừng núi chỉ mất 30 phút, còn sớm hơn dự tính.
Nói là làng, nhưng cũng chỉ là mười mấy hộ gia đình lác đác. Lê Sơ Huyền lướt
qua tài liệu trên máy tính bảng: “Nghe nói thứ năm hàng tuần ở đây sẽ có chợ
phiên, người dưới chân núi và người trong làng đều sẽ mang đồ ra đây bán”
“Tôi chưa từng xem chợ phiên, không biết sẽ thế nào?”
Mà hôm nay là thứ tư, rất tốt, không kịp xem chợ phiên.
Họ không dừng lại ở ngôi làng, con đường lên núi tuy gập ghềnh lồi lõm nhưng
cũng khá rộng rãi.
Dù sao cũng là lái xe việt dã, Lục Sầm định lái lên thêm một chút nữa, tìm một
chỗ cao để đỗ xe rồi đi bộ lên.
Lê Sơ Huyền dùng bút viết vẽ trên máy tính bảng: “Hình như ngôi làng vừa rồi
cũng không nhiều người lắm, nếu quy hoạch lại con đường thì xem xét không
đi qua bên đó nữa”
Đột nhiên xe vào một con dốc cua gấp, chiếc máy tính bảng trong tay cô suýt
chút nữa bay ra ngoài.
Lục Sầm: “Ngồi cho vững”
Cô cất máy tính bảng, vịn vào tay nắm phía trước.
“Anh chắc là anh có kinh nghiệm lái xe chứ?” Lê Sơ Huyền không yên tâm hỏi.
“Sao vậy? Sợ chết cùng tôi à?”
Lê Sơ Huyền nghiêm túc gật đầu: “Có chút”
Lục Sầm lạnh lùng cười: “Lê tổng yên tâm đi, con đường này so với những
cung đường tôi đã đi trước đây, chẳng là gì cả”
Anh lại thêm một câu để ổn định tinh thần cô: “Chiếc xe này cũng đã được độ
lại, xuyên qua núi tuyết cũng không thành vấn đề”
“Chủ yếu là sợ anh ba năm không lái, tay nghề bị lụt đi thôi” Sau khi anh trở về
Cảng Thành làm tổng tài của Lục thị, không phải đi công tác thì cũng là họp
hành, nhiều nhất là đến câu lạc bộ du thuyền Bán Đảo lái xe thể thao chạy vài
vòng.
“Em có biết kiểu của em gọi là gì không?” Anh cười lạnh, “Sợ chết lại còn
phản động”
Rõ ràng là cô đề xuất để anh làm tài xế, kết quả lại tự mình sợ hãi.
Giữa người với người còn có chút tín nhiệm nào không?
Chiếc G-Wagon lên đến một chỗ cao thì không thể đi lên được nữa, phía trước
chỉ có một con đường nhỏ quanh co, cuối con đường là mấy bậc thềm đá.
Lục Sầm đỗ xe tại chỗ.
Anh từ cốp sau lấy ra một chai nước và một hộp trái cây, vặn nắp chai, mở cửa
ghế phụ lái đưa cho Lê Sơ Huyền.
Phía trước là một thung lũng, mây mù chưa tan, sương giăng mờ mịt.
Cô dùng xiên trái cây ăn dưa lưới, vừa ăn vừa nói: “Thực ra vị trí này, có thể làm
cáp treo”
Lê Sơ Huyền chỉ vào thung lũng: “Từ đây đi thẳng lên, không cần đi đường núi
quanh co, thời gian sẽ nhanh hơn không ít”
Lục Sầm nhìn vào bản vẽ trên máy tính bảng của cô, làm một ký hiệu: “Đến lúc
đó sẽ cho người thăm dò địa chất”
Làm xong ghi chú, cô khóa màn hình máy tính bảng rồi nhét vào ba lô leo núi.
“Có khăn giấy không?” Nước dưa lưới có chút dính, cô tiện tay mở hộc đựng đồ
ra, khăn giấy chưa thấy đâu, ba hộp bao cao su chưa mở đã đập vào mắt.
Là thương hiệu mà anh vẫn thường dùng, vị hoa nhài.
“Không phải chứ, anh…”
Lê Sơ Huyền kinh ngạc nhìn anh.
Lục Sầm hơi cong môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại. Bàn tay ấm áp phủ lên mu
bàn tay cô, ấn tay cô xuống rồi thong thả ung dung đóng hộc đựng đồ lại.
“Có vẻ Lê tổng không được lịch sự cho lắm nhỉ?” Đôi mắt anh giống như những
mạch nước ngầm đang cuộn trào, nguy hiểm, áp bức. “Sao có thể tùy tiện
động vào đồ của người khác chứ?”
Một tay khác chống lên lưng ghế, anh cong môi cười nhẹ, cúi người ghé sát tai
cô, nhẹ giọng nói: “Không nhiều đâu, mới có chín cái, chưa chắc đã dùng hết”
Hơi thở ấm áp dừng trên vành tai cô, thân hình cô đang kề sát lưng ghế khẽ
run lên.
Bàn tay đang phủ trên mu bàn tay cô dùng sức ấn một cái: “Hơn nữa nơi này
lại là rừng núi hoang vắng”
“Rừng núi hoang vắng thì sao?”
Lòng bàn tay anh vê nhẹ d** tai cô, giọng điệu không rõ ràng: “Không ai nhìn
thấy, cũng không ai nghe thấy”