Ngôi làng này có từ thời nhà Tống và đã có lịch sử một ngàn năm. Vì vị trí địa
lý hẻo lánh nên đã nhiều lần tránh được chiến loạn.
Những ngôi nhà đặc trưng được xây bằng gỗ, tầng tầng lớp lớp,dựa vào núi mà
xây.
Trong làng có một con đường bậc thang uốn lượn đi lên, xoay người nhìn lại,
xa xa là những dãy núi trập trùng.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, mây mù tan hết.
Có lẽ là giờ ăn trưa và nghỉ trưa, trên con đường chính của làng rất ít người
qua lại, thỉnh thoảng có vài người dân địa phương mặc trang phục đặc sắc đi
qua. Nơi này hẻo lánh, nhưng quanh năm suốt tháng cũng có du khách, người
dân trong làng cũng đã quen.
Họ còn nhiệt tình dùng phương ngữ chào hỏi hai người.
Nhưng mà nghe không hiểu.
Hai người ngồi bệt trên bậc thang đá.
Từ trong ba lô Lục Sầm lấy ra bánh mì và nước. Du khách trong làng không
nhiều, không có nhà hàng quán ăn, nhưng có thể đến các nhà nghỉ trong làng
nhờ chủ nhà xào vài món ăn gia đình.
Nhưng khẩu vị đồ ăn ở đây, Lê Sơ Huyền ăn không quen.
Cho nên Lục Sầm cũng không định dùng bữa ở đây.
“Phong cảnh đẹp thật, tôi không muốn về nữa” Không giống sự phồn hoa của
Cảng Thành, nơi đây tràn ngập vẻ nguyên sơ thuần túy. Nhịp sống bỗng nhiên
chậm lại, không cần phải nghĩ ngày mai phải tham gia bao nhiêu cuộc họp,
gặp bao nhiêu nhà đầu tư, tìm mọi cách để nghiêng lợi thế về phía mình.
Lục Sầm biết cô đang nghĩ gì, không chút do dự mà đả kích cô: “Nhưng ở đây
em phải dậy sớm hái nhựa đào, mùa đào chín còn phải hái đào xuống núi bán
đấy”
“Anh đừng nói nữa” Đúng vậy, phía sau làng có một rừng đào. Mùa xuân hoa
đào nở rộ sẽ có du khách đến chụp ảnh check-in, mùa đào chín người dân
trong làng sẽ hái đi bán, đó cũng là nguồn thu nhập chính của làng.
Lục Sầm đổi chủ đề: “Trên núi tia cực tím mạnh lắm”
Khuôn mặt được cô chăm sóc kỹ lưỡng sẽ xuất hiện tàn nhang và đôi má hồng
cao nguyên như mọi cô gái vùng núi này.
Đối với một người phụ nữ leo núi còn phải thoa tinh chất dưỡng môi, những lời
này quá chí mạng.
Lê Sơ Huyền cạn lời, cô cắn bánh mì nhìn anh, hận anh không hiểu phong
tình.
“Cho nên Lê tổng vẫn nên về Cảng Thành kiếm tiền cho tốt, nộp thuế nhiều
vào”
———–
Hai người tùy ý lấp đầy bụng rồi tiếp tục đi dạo.
Phía sau làng là một rừng đào lớn. Mùa này không có hoa đào cũng không có
quả đào, chỉ có vài người dân trong làng đang gùi sọt hái nhựa đào.
Đã có thể tưởng tượng được, mùa xuân hoa đào nở, cả một sườn núi hồng rực
sẽ đẹp đến nhường nào.
Mùa hè đào chín còn có thể hái xuống bán cho du khách.
Xuyên qua rừng đào, đi xuống bên cạnh vách đá là một hẻm núi, dưới hẻm núi
có một con sông uốn lượn chảy qua.
“Vị trí này,” Lê Sơ Huyền ra hiệu, “Tôi định xây một đài quan sát”
Lục Sầm cúi mắt liếc nhìn bản đồ quy hoạch trên máy tính bảng của cô, anh
nhận lấy cây bút, vẽ một đường dọc theo mép vách đá bao quanh toàn bộ rừng
đào: “Chỗ này làm một con đường ván gỗ”
“Có khó khăn đấy” Không phải toàn bộ đất bên cạnh rừng cây đều thích hợp
để xây đường ván gỗ.
Anh nhét cây bút trở lại tay cô: “Chuyện tiền bạc thôi”
Khó khăn lớn thì tiền lại càng nhiều.
Lê Sơ Huyền nhướng mày: “Cho nên Lục tổng tìm được nhà đầu tư rồi mới
mạnh miệng như vậy à?”
“Đâu dễ mà tìm được một Lê tổng giàu có thế này”
“Anh có cảm thấy càng ngày càng lạnh không?” Cô đổi chủ đề.
Không biết từ lúc nào, vài tia nắng đã trốn vào trong tầng mây, trời càng ngày
càng âm u, gió nổi lên.
Lúc Lục Sầm lấy điện thoại ra định xem thời tiết thì lại phát hiện không có tín
hiệu, điện thoại cũng không có mạng.
Anh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều nên trời cũng sắp tối rồi. Mùa đông mặt
trời lặn sớm, huống chi hôm nay trời lại nhiều mây thế này.
“Về làng trước đi” Anh cất điện thoại.
Trên đường trở về, còn có những ông bà gùi sọt về làng đi cùng. Họ rất nhiệt
tình, lớn tiếng nói gì đó với hai người.
Lê Sơ Huyền nghe rất vất vả, cô vẫn là không hiểu họ đang nói gì.
Trở lại làng, người bà đi cùng trong rừng đào là chủ một nhà nghỉ.
“Hay là đi ăn một bữa cơm đi?” Đi bộ cả ngày vừa mệt vừa đói, giữa trưa chỉ ăn
bánh mì, thời tiết lại lạnh, muốn ăn một món gì đó nóng hổi.
“Được”
Nhà nghỉ là một tiểu viện tự cải tạo, có lẽ là con cái lớn không ở nhà, phòng
trống trong nhà nên được làm thành nhà nghỉ.
Hai người ngồi xuống, Lục Sầm cố ý dặn bà chủ không cần cho ớt, bà liên tục
gật đầu rồi vào bếp bận rộn.
Bà chủ không biết nói tiếng phổ thông, nhưng có thể nghe hiểu.
Lúc mang đồ ăn lên, bà lại nói với họ một tràng dài. Hai người vẫn không hiểu
được thứ phương ngữ khó hiểu đó.
Bà chủ buồn bã ngồi sang một bên.
Lê Sơ Huyền gắp một đũa măng xào dầu, ăn xong mím môi nhìn Lục Sầm.
Lục Sầm có chút bất ngờ: “Cay à?”
“Cái nồi dính cay” Cô nhỏ giọng nói.
Không có cho thêm ớt, nhưng cái nồi đã từng xào ớt nên vẫn còn vị cay, cũng ở
mức có thể chấp nhận được. “Ngon”
Lục Sầm vặn cho cô một chai nước.
Có lẽ là do đói, cô nghiêm túc vùi đầu ăn cơm.
Ăn được nửa bữa, con trai của bà chủ trở về, là một người đàn ông vừa đen vừa
rắn chắc.
Bà chủ chạy đến trước mặt con trai nói một tràng dài.