Tình Như Chim Trắng

Chương 5



Sẵn sàng

Những ngày như vậy kéo dài nửa năm. Sau khi cô gầy đi cả chục cân, bà nội

cô cuối cùng cũng không đành lòng nữa. Để cô có thể ngủ thêm mười phút, bà

đã nhượng bộ cho cô ra ngoài ở, còn thuê cho cô một trợ lý sinh hoạt chuyên

mang canh đến.

Phải công nhận một điều, canh của bà nội cô nấu thật sự rất ngon, thỉnh

thoảng cô cũng chia cho Lục Sầm vài muỗng.

Khi cô về đến nhà, mọi người gần như đã có mặt đông đủ.

Vừa bước vào khu vườn, cô phát hiện bản thân cô trông thật lạc lõng.

“Á ha? Tiệc đồ ngủ à?”

Lão quản gia bên cạnh hiền từ cười nói: “Đúng vậy, cô Nguyệt, bà không nói với

cô sao ạ?”

Không một ai nói với cô cả, được chưa?

Chị họ Lê Hi một tay cầm xiên thịt, một tay cầm lon bia, thấy cô mặc bộ váy dạ

hội lộng lẫy, liền nghi hoặc hỏi: “Em mới từ tiệc rượu về à?”

Lê Sơ Huyền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay là lễ kỷ niệm 40 năm của

Thẩm thị”

Lê Hi thúc giục: “Vậy em mau đi thay đồ đi, bà nội sắp xuống rồi đó”

Lê Sơ Huyền bước nhanh qua hồ bơi, sau đó liền đụng phải bà nội đang mặc

một bộ đồ ngủ hoa nhí.

“Bà nội”

Bà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt. “A Nguyệt, bộ đồ ngủ của cháu

độc đáo thật đấy”

Vẻ mặt Lê Sơ Huyền cạn lời. Cô còn chưa trách bà quên không báo cho cô bữa

tiệc gia đình này là tiệc đồ ngủ, bà lại còn không biết xấu hổ mà trêu chọc cô?

Đúng là trời đất đảo điên, còn có thiên lý hay không?

Lê Hi cắn một miếng thịt xiên, nói không rõ lời: “A Nguyệt mới từ tiệc rượu về

ạ”

Bà gật đầu, tán thành lý do này: “Vậy thì cháu phải nhanh lên, 12 giờ là chụp

ảnh chung đó”

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ – bà không cản cháu đứng đây nói mấy câu này thì

cháu đã ở trong phòng rồi.

Đúng 12 giờ, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm sâu thẳm, lộng lẫy rực rỡ, lấp

lánh như sao băng.

Bắt đầu chụp ảnh chung, mọi người vào vị trí.

Mỗi khi có tiệc gia đình, nhà họ Lê đều sẽ chụp ảnh chung. Mọi người đã có vị

trí quen thuộc, chưa đầy hai phút tất cả đã đứng ngay ngắn.

Pháo hoa ngũ sắc bung nở trên bầu trời đêm sau lưng mọi người, đọng lại

trong bức ảnh tĩnh.

Pháo hoa bắn chừng nửa tiếng mới dừng lại.

“Thịt nướng hôm nay siêu ngon, mau đi thử đi” Lê Hi đoán cô đi dự tiệc chắc

chẳng ăn được gì, thúc giục cô đi ăn thịt nướng.

Lê Sơ Huyền tỏ vẻ kỳ quái: “Đầu bếp trong nhà không phải vẫn vậy sao? Sao

hôm nay lại có thể siêu ngon được? Kỹ năng của ông ấy thức tỉnh rồi à?” Đầu

bếp trong nhà biết làm món ăn của tám quốc gia, nhưng có biết nướng thịt hay

không lẽ nào cô lại không biết?

“Thần kinh à? Đầu bếp nướng thịt được gọi từ nhà hàng đến, không phải đầu

bếp nhà mình” Nói xong, cô ấy dúi vào tay Lê Sơ Huyền hai xiên thịt cừu. “Cừu

vận chuyển bằng đường hàng không từ Nội Mông đến đó”

Anh họ Lê Dục đưa cho cô một xiên đặt lên chiếc đĩa sứ trong tay cô: “Bò

Wagyu M9.”

Lê Hi liếc nhìn bộ đồ ngủ của Lê Dục, khóe miệng giật giật: “Sáng tạo đấy”

Lê Dục cúi đầu nhìn chiếc quần ngủ hình Patrick Star của mình: “Bình thường

anh vẫn mặc bộ này mà, có vấn đề gì à?” Tiệc đồ ngủ không phải là mặc đồ

ngủ của mình sao? Rất hợp lý.

Lê Sơ Huyền đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Bà nội nói ảnh chụp chung tối nay

sẽ được rửa ngay trong đêm để ngày mai treo giữa sảnh chính của sơn trang

trong tiệc sinh nhật”

Nói cách khác, ngày mai toàn bộ giới thượng lưu Cảng Thành sẽ nhìn thấy

chiếc quần ngủ Patrick Star của anh.

Lê Dục kinh hãi thất sắc: “Cái gì? Chuyện lớn như vậy sao không ai nói với anh

vậy?”

Anh ấy rút một tờ khăn ướt từ giá bên cạnh lau tay. “Anh phải đi tìm nhiếp ảnh

gia photoshop cho anh một cái quần tử tế đây”

Lê Hi đảo mắt: “Anh đi khuyên bà nội ngày mai đừng treo ảnh tối nay còn hơn”

“Có lý” Lê Dục vội vã rời đi.

Lê Sơ Huyền dùng đĩa đựng một đĩa thịt nướng, bưng qua bàn mạt chược.

Cô thấy Lê Dục đang nói chuyện với bà nội cô đang chơi mạt chược.

“Bà nội, sao bà không nói sớm?”

“Nói cái gì? Một ống”

“Cái quần này của cháu, ngày mai tất cả mọi người đều thấy đó”

Bà cúi đầu liếc nhìn chiếc quần đùi màu xanh huỳnh quang của anh, bình luận:

“Không hở hang. Hồng trung”

“Không phải vấn đề hở hang hay không, bà nội ơi, là vấn đề hình tượng của

cháu”

“Hình tượng gì? Chín vạn”

Thím cả: “Ù”

Bà vỗ một phát vào cánh tay anh: “Cái thằng nhóc này, làm bà đánh cản,

mau tránh ra”

Lê Sơ Huyền bật cười thành tiếng.

Lê Dục không tình nguyện rời đi, có lẽ là đi tìm nhiếp ảnh gia photoshop ảnh

thật.

Lê Sơ Huyền đặt đĩa thịt nướng xuống. “Bà nội, thím cả, thím hai, mommy”

Thím cả khen: “A Nguyệt lại xinh đẹp hơn rồi”

Bà lập tức phản bác: “Gầy đến mức chẳng còn mấy lạng thịt, hồi đi học mặt

tròn tròn đáng yêu biết bao”

“Bà nội gọi đôi đúng rồi ạ” Lê Sơ Huyền ra hiệu.

Vòng tiếp theo, bà có đôi, tự ù. Bà vui mừng khôn xiết. “Vẫn phải là bảo bối

Nguyệt của chúng ta”

Thím hai cười nói: “Phải phải, hai bà cháu hợp sức bắt nạt chúng con”

Trang Thư Tình sờ sờ tay Lê Sơ Huyền, dịu dàng cười nói: “Lấy cho mommy

một ly nước chanh đi con”

“Thím cả, thím hai uống gì ạ?”

“Giống nhau là được”

Lê Sơ Huyền bưng đến ba ly nước chanh và một ly Coca.

Trang Thư Tình phàn nàn: “Nửa đêm nửa hôm còn lấy Coca cho bà nội con,

con bé hư này”

“Bà nội thích uống mà mẹ”

Bà yêu chiều vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ của cô.

Một năm bà nội cô kiểm tra sức khỏe hai lần, cơ thể không có bệnh tật gì,

người nhà về cơ bản không hạn chế ăn uống của bà.

Có lẽ người già rồi sẽ trở lại như trẻ con, dạo này bà lại rất thích đồ ăn vặt.

Triết lý giáo dục của nhà họ Lê chủ yếu là – vui vẻ là được. Vì vậy, đối với

người già cũng như thế.

“Tụi trẻ các con tự chơi đi, đừng làm phiền chúng ta chơi mạt chược”

Lê Sơ Huyền cười cười rồi đi ra, vừa hay điện thoại nhận được một tin nhắn.

Lục Sầm: Ở tiệc tối có vui không?

Lục Sầm: [Hình ảnhjpg]

Cô nhấp vào hình ảnh, một bức ảnh chụp cảnh đêm của cảng Victoria. Góc

ảnh có những ngón tay thon dài trắng nõn khẽ cầm một ly rượu vang đỏ. Ánh

sáng phản chiếu trên cửa kính sát đất, soi bóng người đàn ông phía trước cửa

sổ với nửa người dưới quấn khăn tắm, những giọt nước men theo cơ bụng chảy

tuột vào trong khăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.