Vừa xuống xe là sẽ ướt sũng.
Anh ngả lưng ghế ra, đi ra khoang sau lấy hộp cứu thương.
Lê Sơ Huyền ngồi xếp bằng, nhìn anh tìm đồ.
Khoang sau có hai hàng hộp đựng đồ, được phân loại theo thói quen sử dụng
của Lục Sầm.
“Xe của anh độ lại thế này là không định chở người ta à?”
“Không phải đã để lại vị trí cho em rồi sao?” Đầu người đàn ông cũng không
ngẩng, cầm hộp cứu thương còn thuận tiện lấy ra một chai nước đá từ tủ lạnh
trên xe.
Nước đá và không khí ấm trong xe va chạm, lập tức ngưng tụ thành một lớp
hơi nước.
“Lạnh như vậy mà còn uống nước đá sao?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy chai nước, ngồi trở lại: “Em sẽ
không muốn biết nguyên nhân đâu”
Lê Sơ Huyền: …
Anh nói như vậy, cô còn có thể không đoán ra nguyên nhân sao?
“Tay”
Cô đưa tay phải ra. Lục Sầm cởi bỏ chiếc khăn ướt sũng dính máu ném vào
thùng rác.
Chiếc khăn lụa đã bị anh dùng thành đồ dùng một lần.
Máu thịt lòng bàn tay bầm dập, Lê Sơ Huyền thở dài.
“Đau à?” Người đàn ông nhướng mày, anh thầm nghĩ nước sát trùng còn chưa
đổ vào.
Lê Sơ Huyền lắc đầu: “Cú ngã này ảnh hưởng đến việc tôi ký hợp đồng cả trăm
triệu đó”
Lục Sầm cong khóe môi, đổ nước sát trùng trong tay vào lòng bàn tay cô.
Cả người cô run lên, cắn chặt môi, đôi môi đỏ tươi bị cô cắn ra một vệt trắng
không còn chút máu.
Lục Sầm ngẩng đầu: “Đau thì cắn tôi, đừng cắn chính mình”
“Không sao, anh nhanh lên”
Chiếc tăm bông nhẹ nhàng gạt đi những hạt cát nhỏ li ti trong lòng bàn tay,
cơn đau rát âm ỉ kéo dài. Ngoài xe, mưa gió vẫn xối xả, nhưng mọi âm thanh
dường như lùi lại phía xa.
Cô ngắm nhìn người đàn ông đang cúi đầu, chăm chú rửa vết thương cho
mình. Anh có hàng mi dài và rậm, gò má góc cạnh sắc bén.
“Lục Sầm” Cô nghiêng đầu, khẽ gọi tên anh.
Khoảnh khắc người đàn ông ngẩng lên, thân hình ấm áp của cô đang quỳ trên
ghế đã áp sát lại. Đôi môi đỏ diễm lệ của cô tìm đến môi anh, hàm răng khẽ
cắn lên môi dưới, tay trái bám chặt vào vai anh, môi lưỡi quấn quýt, từng chút
một xâm chiếm.
Ánh mắt anh ban đầu còn tỉnh táo, nhưng rồi dần trở nên sâu thẳm, tựa như
một xoáy nước giữa đêm đen.
Rõ ràng cô là người chủ động, nhưng anh lại toát ra khí thế áp đảo của kẻ bề
trên.
Nước thuốc sát trùng trong tay được anh thản nhiên đặt vào giá để ly. Cánh
tay dài của anh ôm lấy vòng eo thon của cô, hung hăng áp sát cô vào người
mình.
Một tay khác anh véo lấy cằm cô. Khoảnh khắc lùi lại, chiếc chăn len nhỏ trượt
xuống, vướng vào cánh tay anh, để lộ bờ vai trắng nõn mượt mà và xương quai
xanh như cánh bướm sắp bay.
“Tay hết đau rồi à?” Giọng điệu lạnh nhạt, tựa như vừa rồi họ không phải đang
hôn nhau say đắm.
Cô không quan tâm, lại hôn lên. Lục Sầm đảo khách thành chủ, tàn nhẫn đè cô
lên lưng ghế.
Tay anh véo lấy cằm cô, xâm chiếm, từng bước ép sát. Đoạt lấy không khí, cho
đến khi cô cắn vào đầu lưỡi anh để th* d*c.
“Đau,” cô mím môi, “Muốn anh đau cùng tôi”
“Được” Giọng anh khàn khàn, bị t*nh d*c ăn mòn, ánh mắt nhìn cô tối tăm
không rõ, tựa như những gợn sóng.
Lục Sầm uống hết nửa chai nước đá, d*c v*ng tạm thời bị đè nén.
Anh lấy tay cô, tiếp tục rửa sạch những hạt cát nhỏ.
Cả người cô thả lỏng, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, tiếng mưa đập vào xe tí
tách, một thứ tiếng ồn trắng dễ chịu, nếu có thể bỏ qua cơn đau trên tay.
Lục Sầm từ giá lấy ra một hộp kẹo bạc hà vị hoa nhài, lấy một viên đút vào
miệng cô.
Trong nháy mắt, vị hoa nhài và sự mát lạnh của bạc hà đồng thời bùng nổ
trong miệng. Hồi ức về ba hộp bao cao su mà cô nhìn thấy buổi sáng đang
tấn công cô.
Ánh mắt cô và ánh mắt tối nghĩa của Lục Sầm đối diện nhau. Anh cong môi
hỏi cô: “Thích không?”
Anh dừng lại một chút, thong thả nói: “Vị hoa nhài”
Dường như có ẩn ý.
Cô hừ lạnh, cắn nát viên kẹo bạc hà.
Bột thuốc được rắc lên lòng bàn tay đã được rửa sạch, càng đau hơn.
Đôi mắt trong nháy mắt mờ đi vì hơi nước, nhưng cô không rên một tiếng.
Lục Sầm cúi đầu hôn lên môi cô, vị ngọt nhẹ của kẹo bạc hà và hương hoa
nhài quẩn quanh môi lưỡi.
Lê Sơ Huyền châm biếm: “Anh đâu phải là thuốc giảm đau”
Lục Sầm lại rắc thêm một lớp bột thuốc.
Lê Sơ Huyền: “……”
Băng gạc được quấn lên, từng lớp, từng lớp, chuyên nghiệp như thể đã qua
huấn luyện bài bản.
Cuối cùng, anh thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
“Xuống núi sao?” Cơn đau ở bàn tay vẫn chưa tan hết, cô dời sự chú ý đi nơi
khác.
Anh bỗng nhiên cúi người, ghé sát và nói nhỏ bên tai cô: “Tôi muốn mời Lê
tổng cùng nhau ngắm mặt trời mọc”
Tối nay sau khi ăn tối xong, lúc họ rời khỏi homestay, Lục Sầm đột nhiên vòng
lại hỏi người đàn ông vạm vỡ một câu: “Ngày mai có mặt trời mọc không?”
Người đàn ông quay sang hỏi mẹ mình, bà mẹ nói sẽ có, mưa to đến nửa đêm
sẽ tạnh.
Lê Sơ Huyền quấn chặt chiếc chăn lông nhỏ, “Vậy vốn dĩ tối nay Lục tổng
không có ý định xuống núi, đúng không?”
Vừa quay lại đã hỏi chuyện mặt trời mọc, kế hoạch về lại Cảng Thành cũng bị
dời ngày, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn.
Tất cả đều là kế hoạch đã được sắp đặt với mục đích khác.