“Chúng tôi làm hội viên không được à?”
“Thưa cô, phải là thẻ VIP vàng của khách sạn mới được ạ”
Hai người họ đang định chờ một chút thì nhân viên phục vụ mỉm cười đi vòng
qua, nói với Ứng Chỉ: “Cô Ứng, hai vị đã đến rồi, mời đi lối này”
Hai người phụ nữ kia quay đầu lại nhìn, Lê Sơ Huyền nhận ra một trong số họ,
là cô tiểu minh tinh đã gặp ở sân bay Quý Thành, người đã để quên đôi bông
tai trên du thuyền của Lục Sầm.
Điều khiến Lê Sơ Huyền bất ngờ là, cô tiểu minh tinh lại chào Ứng Chỉ: “Chào
cô Ứng”
Ứng Chỉ tháo kính râm, đánh giá hai người một lượt, suy nghĩ một hồi, dường
như đã nhớ ra người trước mặt là ai. “À, là cô à”
Ứng Chỉ nói với nhân viên phục vụ: “Tôi quen họ, cứ để họ vào đi”
Kỷ Thư Nguyệt vội nói lời cảm ơn với Ứng Chỉ. Hai người ngồi vào bàn, bàn của
Kỷ Thư Nguyệt được xếp ở một góc khá xa.
Lê Sơ Huyền cất kính râm, thuận miệng hỏi: “Sao hai người lại quen nhau?”
“Giang Dật chẳng phải đang làm một show tạp kỹ về văn hóa, nghệ thuật và du
lịch sao? Đại khái là mời khách quý đi xem triển lãm nghệ thuật, triển lãm
tranh, nhạc kịch, những thứ đậm chất nghệ thuật ấy. Mục đích là để phổ cập
văn hóa nghệ thuật cho đại chúng. Chậc, cậu nói xem có phải nghệ sĩ bọn tớ
đều có cái tật xấu này không? Cứ muốn cả thế giới phải hiểu được thế giới của
mình” Ứng Chỉ nói một hồi lại tự mắng cả mình.
Lê Sơ Huyền: “…”
“Sau đó họ mời vài ngôi sao, vài chuyên gia trong ngành nghệ thuật dẫn đội
làm hướng dẫn viên. À, đúng rồi, tớ chính là cái người dẫn các ngôi sao đi xem
triển lãm tranh đó. Kỷ Thư Nguyệt kia là một trong số các khách mời. Lần
trước cả ekip show cùng nhau ăn cơm, có gặp qua một lần, nhìn quen mặt”
Lê Sơ Huyền nhấp một ngụm hồng trà, cười cô bạn: “Nữ họa sĩ thiên tài không
cần phải giữ hình tượng thần bí sao?”
Ứng Chỉ: “Giữ cái quỷ ấy. Triển lãm của tớ sắp khai mạc rồi, không tranh thủ
tuyên truyền thêm à? Huống chi show này của Giang Dật còn trả tiền cho tớ”
Cô nàng nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nhìn Lê Sơ Huyền. “Cưng ơi, nghe nói
show này Giang Dật có tìm đến Lục Sầm tài trợ đấy, cậu có muốn cướp về
không?”
“Nếu cậu là nhà tài trợ, tớ thậm chí có thể át vía cả Giang Dật trong show
luôn” Ví dụ như tác oai tác quái chẳng hạn.
Lê Sơ Huyền nhìn cô bằng ánh mắt “cậu bỏ cuộc đi”. “Cậu thấy tình hình hiện
tại có thích hợp không?” Lỡ như người nhà cô nghĩ cô tài trợ cho show của
Giang Dật là có ý với anh ta, rồi hai bên gia đình lại vun vén vào thì đến lúc đó
biết làm sao?
Ứng Chỉ dùng bộ não không thường dùng của mình nghĩ một lúc, rồi gật đầu:
“Đúng là không thích hợp thật”
Chủ đề tạm dừng ở đó, trà chiều cũng được mang lên. Nhà hàng có set trà
chiều phiên bản giới hạn cho Giáng Sinh, mỗi một món bánh ngọt đều được
tạo hình theo các vật phẩm Giáng Sinh: kem vị phúc bồn tử hình hộp quà,
bánh kem vị trà xanh hình cây thông, bánh người tuyết vỏ sô cô la trắng giòn.
Hồng trà đặc biệt được đựng trong ấm trà hình quả cầu thủy tinh.
“Ánh sao đêm Giáng Sinh rơi vào trong mắt, anh cùng em đi qua một mùa
đông giá lạnh, cùng trải qua một khoảnh khắc ngọt ngào” Ứng Chỉ đọc chủ đề
trên tấm thiệp, cười nhạo: “Nghe sặc mùi tình yêu chua chua ngọt ngọt. Nhìn
một vòng xem, toàn là phụ nữ”
Lê Sơ Huyền không nhịn được cười. Cô uống hồng trà, nhìn mặt biển lấp lánh
của cảng Victoria và những tòa nhà cao tầng san sát phía đối diện.
Ứng Chỉ hỏi: “Set trà chiều này thú vị đúng không? Trời xanh mây trắng, biển
rộng thuyền đơn, ngắm cảnh cảng Victoria từ trên cao, chậc chậc”
“Thấy tòa nhà cao nhất phía đối diện không?” Lê Sơ Huyền nhìn về phía khách
sạn có thiết kế lộng lẫy phía đối diện cảng. Ứng Chỉ nhìn theo ánh mắt cô. Lê
Sơ Huyền nói: “Tớ vừa mới từ trong đó ra đấy” Chỉ là đổi một hướng nhìn thôi,
mà còn phải cố tình đi ra ngoài đấy.
Ứng Chỉ: “…”
Tối qua trời mưa, hôm nay mới có một ngày nắng đẹp hiếm hoi. Nhà hàng yên
tĩnh, chỉ có tiếng vĩ cầm du dương. Những lúc thế này, rất thích hợp cho những
chủ đề riêng tư của bạn thân.
“Cậu và Giang Dật, quay lại rồi à?”
“Ngủ với nhau thì tính là quay lại sao?”
Lê Sơ Huyền ngập ngừng: “Cậu thật sự không cho người ta một danh phận à?”
Ứng Chỉ: “Dân nghệ thuật bọn tớ đều thế. Bị trói buộc trong một mối quan hệ
sẽ làm tiêu hao hết linh khí, cuối cùng không thể vẽ ra được kiệt tác chấn động
thế giới. Mấy người bị tiền tài vấy bẩn như các cậu sao hiểu được”