Điều đầu tiên Tô Chiêu Chiêu nghĩ đến chính là, nơi này sẽ giải quyết được bao
nhiêu vấn đề việc làm cơ chứ!
Trên công trường, các chiến sĩ và công nhân đang làm việc khí thế ngất trời, vài
tòa nhà đã xây xong đứng sừng sững trong khu công nghiệp.
Cố Hành dẫn cô đi về phía những tòa nhà đã hoàn thiện, Tô Chiêu Chiêu nhìn
thấy thông báo tuyển dụng dán ở cửa.
Cô ghé sát vào xem kỹ một chút: “Sao đã bắt đầu tuyển người nhanh thế anh?”
Cố Hành nói: “Tuyển trước một bộ phận, nhà xưởng vừa xây xong là bên này phải
vào việc ngay lập tức”
“Vừa làm việc vừa xây dựng tiếp à”
“Đúng vậy”
Tô Chiêu Chiêu nhớ lại chủ đề tán gẫu với các chị em quân nhân trước đây, bèn
hỏi anh: “Chỉ tiêu tuyển dụng dành cho người nhà quân nhân là bao nhiêu?”
Cố Hành mỉm cười: “Gần như đều có thể sắp xếp được hết, quan trọng là các chị
em có muốn đi làm hay không thôi”
Người khác thì Tô Chiêu Chiêu không biết, chứ mấy chị em cô tiếp xúc đều rất
sẵn lòng, ngay cả chị Xuân Hoa cũng muốn đến khu công nghiệp làm việc, dù sao
khoảng cách cũng không xa.
Việc sắp xếp công ăn việc làm cho người nhà quân nhân luôn là bài toán khó của
bộ đội. Khu công nghiệp này vừa mọc lên, không chỉ cung cấp lượng lớn việc làm
cho dân làng xung quanh mà còn giải quyết được vấn đề cho phía quân đội, đôi
bên cùng có lợi.
Hai người đang nói chuyện thì có người từ trên lầu đi xuống.
“Đoàn trưởng Cố, sao chị nhà lại có rảnh ghé qua đây thế này?” Cao Nguyệt mỉm
cười bước tới.
Tô Chiêu Chiêu thấy Cao Nguyệt ở đây cũng khá ngạc nhiên: “Tôi đi phố về, đi
ngang qua đây nên ghé vào xem chút. Cô ở đây là?”
Cao Nguyệt cười, đưa tay vén lọn tóc bên tai: “Tôi làm việc ở đây”
Đi làm?
Sắp xếp công việc nhanh thế sao?
Nghĩ lại thì chồng cô ta làm ở bộ phận hậu cần, có thể thu xếp nhanh như vậy
hình như cũng không có gì lạ. Chắc là làm công việc văn phòng thôi.
“Thế thì tốt quá”
Gương mặt Cao Nguyệt luôn thường trực nụ cười: “Lát nữa hai người bao giờ
về? Có thể cho tôi về cùng không? Xe đạp nhà tôi vẫn chưa mua được, tan làm đi
về khá bất tiện”
Phía bộ đội cứ đến giờ tan tầm sẽ có xe qua đón các chiến sĩ hỗ trợ, Cao Nguyệt
mới đi làm được hai ngày, toàn đi nhờ xe đưa đón của bộ đội. Đi nhờ xe chỉ có
một cái dở là thời gian hơi muộn, lần nào cô ta về đến nhà trời cũng đã tối mịt.
Tô Chiêu Chiêu nhìn sang Cố Hành.
Cố Hành gật đầu: “Đợi thêm một lát nữa nhé”
Cao Nguyệt cười nói: “Được, tôi còn chút việc chưa xong, tôi đi làm nốt đây, lúc
nào về mọi người gọi tôi một tiếng là được”
Cố Hành dẫn Tô Chiêu Chiêu tiếp tục đi tham quan.
Tô Chiêu Chiêu định hỏi Cố Hành xem Cao Nguyệt làm công việc gì ở đây, nhưng
chưa kịp hỏi thì loa phát thanh trên công trường đã vang lên, bên trong truyền ra
giọng của Cao Nguyệt.
Hiểu rồi, phát thanh viên.
Công việc này xem ra rất hợp với cô ta.
Đợi tiếng nhạc trên loa dứt hẳn, Cố Hành bảo: “Đi thôi, đến lúc về rồi”
cua-chung/chuong-231.html]
Tô Chiêu Chiêu gật đầu.
Đi ngang qua dưới lầu phòng phát thanh, họ gọi Cao Nguyệt.
Người lái xe là Tiểu Phương, Tô Chiêu Chiêu đã lâu không gặp cậu ta: “Đồng chí
Tiểu Phương, chân cậu không sao rồi chứ?”
Tiểu Phương hớn hở gọi một tiếng chị dâu: “Dạ khỏi lâu rồi ạ, phiền chị dâu vẫn
còn nhớ đến”
Đến khi cậu ta nhìn thấy Cao Nguyệt đi phía sau, nụ cười trên mặt bỗng trở nên
gượng gạo.
“Chào. chào chị dâu”
Cao Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Chào cậu”
Tiểu Phương gãi gãi sau gáy cười khan hai tiếng, vội vàng lên xe. Đợi mọi người
ngồi ổn định, cậu ta nhấn ga một cái vút đi.
Cố Hành liếc cậu ta một cái: “Gần đây đông người, lái chậm thôi”
Tốc độ xe chậm lại một chút.
Tiểu Phương trước đây lái xe vốn rất lắm lời, hôm nay lại như bị ai rút mất lưỡi,
im hơi lặng tiếng.
Tô Chiêu Chiêu ngồi ở ghế sau, dùng dư quang liếc nhìn Cao Nguyệt, rồi lại nhìn
Tiểu Phương phía trước.
Cái cậu ngốc này chắc không phải đến giờ vẫn chưa buông bỏ được đấy chứ.
Từ khu công nghiệp đạp xe mất nửa tiếng là về đến khu nhà ở quân nhân, đi ô tô
còn nhanh hơn, mười mấy phút sau đã tới nơi. Cao Nguyệt xuống xe cùng lúc với
vợ chồng Tô Chiêu Chiêu, không nhờ Tiểu Phương chở thêm một đoạn nữa.
Mãi đến khi nằm trên giường, Tô Chiêu Chiêu mới nói với Cố Hành về chuyện
thầy Bạch: “. Em đã khuyên thầy rồi, tiếc là không khuyên nổi”
Cố Hành một tay gối sau đầu, một tay ôm lấy cô: “Có những người khi đã chọn
một con đường, họ sẽ chỉ kiên định đi tiếp. Nếu không, khi nhìn lại quá khứ, họ sẽ
chỉ thấy toàn là hối hận và bất lực. Thầy Bạch chắc hẳn là kiểu người như vậy”
“Cứ đi mãi vào ngõ cụt sao? Rõ ràng biết phía trước nguy hiểm, tại sao không tìm
cách tránh né, cố gắng bảo vệ bản thân trước đã?”
Khóe miệng Cố Hành khẽ động đậy, một lát sau mới nói: “Những gì họ đang tranh
luận lúc này không thể dùng trắng và đen để định nghĩa một cách đơn giản được”
Tô Chiêu Chiêu cuộn mình thật chặt trong vòng tay Cố Hành, khẽ khàng đáp:
“Đây không chỉ là một cuộc tranh luận văn nghệ đơn thuần, mà là sự rạn nứt gay
gắt giữa tư tưởng tiến thủ và bảo thủ”
Giọng cô mang theo một chút nặng nề, dường như đang chứa đựng nỗi ưu tư của
cả một thời đại.
Cô biết trước tương lai nên có thể khuyên người ta tránh họa, nhưng đối với
những người không biết, họ chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và nhận thức của
mình để phán đoán. Mỗi người đều có lựa chọn và con đường riêng phải đi.
Có những chuyện định sẵn là không thể tránh khỏi.
Rốt cuộc con đường nào mới là đúng đắn, chỉ có thể để thời gian kiểm chứng.
Đây chính là nỗi đau của thời đại.
Cố Hành vỗ vỗ vai cô: “Những lời này không được nói cho người khác nghe đâu,
đặc biệt là ở trong trường, đối với các bạn học đó, đừng bàn luận những chuyện
này, bất cứ thời sự nào né được thì cứ né”
Tô Chiêu Chiêu cảm nhận hơi ấm từ người anh, chẳng sợ nóng mà dán chặt lấy
anh: “Em biết mà, em sẽ không nói đâu. Em chỉ đi học thôi, không tham gia vào
bất cứ ngôn luận nào hết”
Nghe cô nói vậy, Cố Hành thấy an lòng.
Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp.
Anh biết cô rất thông minh, lại có khả năng quan sát nhạy bén. Sự nhạy bén này
đã khiến anh hết lần này đến lần khác phải kinh ngạc.
Cố Hành rất có lòng tin vào tương lai, dù sau này phải đối mặt với thử thách hay
khó khăn thế nào, họ đều có thể cùng nhau nương tựa, kiên định bước tiếp.